Vậy thì hãy bày ra tiệc rượu
Làm đàn ông phải có tri âm
Tôi là thứ hời hợt vô nghĩa ấy
Cười với tất cả, khóc chẳng vì đâu.
- Huân tước Byron,
Cố gắng lần nữa, tôi sẽ tự do
Saint giật mình tỉnh giấc, với lấy thứ ở gần nhất – chiếc giày của anh – ném vào bóng đen đang lom khom dưới chân giường.
“Ôi! Là tôi, thưa ngài! Pemberly đây!”
“Ta biết.” Saint lại nằm phịch xuống, kéo chăn trùm kín đầu. “Biến đi.”
“Ngài đã dặn tôi đánh thức ngài lúc bảy rưỡi, thưa ngài. Bây giờ đã đúng...”
“Pemberly.” Saint làu bàu, sự tỉnh táo bắt đầu lên tới như cái búa nện thình thình trong đầu anh, “lấy cho ta cốc rượu. Nhanh.”
Miêng làu bàu bất mãn, tên hầu vội vàng ra khỏi phòng, trong gang tấc tránh được chiếc giày ống thứ hai nhắm vào lưng gã. Nghe tiếng cửa đóng sầm lại, Saint bật ra câu chửi thề và day day lên thái dương.
Thật kinh khủng. Nếu bảy rưỡi là thời gian những con người nghiêm chỉnh đứng đắn thức dậy, thì anh thà không ở trong hàng ngũ đó còn hơn, và thắp ngọn đèn Pemberly đã để lại trên chiếc bàn đầu giường.
Xét đến việc anh mới trở về nhà lúc ba giờ trước và ngủ một mình – ngày thứ mười ba liên tiếp – Saint quyết định thế là quá đủ để cảm thấy tồi tệ. Ở độ tuổi ngót nghét ba mươi ba, anh đã trở thành một mẫu người mà ai nấy đều cho là suy đồi xấu xa, tuy có lẽ họ cũng ngăm ngăm ganh tị. Cho đến giờ, anh gần như cảm thấy thích thú với hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phong-dang-than-thanh/738853/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.