Ta thuộc về nhau – dù tử biệt sinh ly
Sợi ràng buộc luôn chặt bền mãi mãi.
- Huân tước Byron, Thơ gửi Augusta
“Nếu anh ta lấy dây chuyền của cậu, cậu cứ báo cho nhà chức trahcs bắt anh ta,” Lucinda thì thào, ánh mắt phẫn nộ lùng sục khắp đám đông ở nhà Dundredge, hiển nhiên là tìm bóng dáng St. Aubyn.
Evelyn cũng đang tìm anh ta, và cũng chẳng thành công hơn cô bạn. “Mình nghĩ tống giam anh ta sẽ là một mũi tên trúng hai đích,” cô thì thào đáp lại, giả bộ nhấm nháp một miếng mứt cam. “Thoát khỏi St. Aubyn, và giết chết Victor bằng cơn nhổi máu cơ tim do búa rìu dư luận, Luce, thật là.”
Lucinda chặc lưỡi. “Mình chỉ cố giúp thôi mà.”
“Thế thì hãy tỏ ra hữu ích hơn. Mình nên làm gì đây? Cứ bước đến và yêu cầu anh ta trả nó lại à? Nhỡ anh ta ở bên cái bà Gladstone kinh khủng đó thì sao?”
“Thì cậu có thể bảo Victor là cậu định tuyển cô ta cho chiến dịch tranh cử của anh ấy.”
Evie tính đáp trả, rồi lại thôi. “Làm thế cũng có thể được việc đấy.” Nhưng khi cô nghiền ngẫm ý tưởng này, thì hiện thực lại ập xuống, không biết là lần thứ bao nhiêu trong tối nay. “Không được, vì sau đấy Lady Gladstone sẽ muốn biết lý do tại sao Saint có sợi dây chuyền của mình, và cô ta sẽ móc mắt mình ra trước khi mình kịp trả lời.”
“Mắt ai sắp bị móc cơ?” một giọng nữ cất lên sau lưng cô.
Sau phút hết hồn, Evie thở phào nhẹ nhõm. “Georgie,” cô thốt lên, nắm lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phong-dang-than-thanh/738852/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.