Tiêu Tiềm dẫn theo đoàn xe Trấn Nam vương phủ rời đi.
Sầm Cẩm cũng chầm chậm khôi phục trấn định, chỉ ở trong lòng âm thầmnhắc nhở chính mình, từ nay về sau, nàng là Lâm Cẩm Nghi, một con ngườimới tinh, không có liên quan với trước kia.
*
Mọi người đi theo tiễn đưa hàn huyên vài câu rồi cũng mỗi người đi một ngả.
Tô thị thấy sắc mặt nữ nhi vẫn trắng bệch, liền bảo nha hoàn trước đỡnàng đến một quán trà sát đường nghỉ ngơi, lại sai người đi đánh xe ngựa đỗ ở Trấn Nam vương phủ tới. Nàng vốn cũng định cùng nữ nhi đi qua nghỉ tạm, nhưng lúc trước phu nhân Trung Dũng hầu bi thống quá độ, ở linhđường khóc không kềm chế được, trước mắt được an trí ở một gian kháchphòng khác của Trấn Nam vương phủ, nàng không phân thân được, chỉ có thể dặn dò Thiên Ti nhất định phải chăm sóc nữ nhi thật tốt, lại an bày vài gia tướng qua hộ vệ.
Sầm Cẩm, không, giờ này nên là Lâm Cẩm Nghi. Lâm Cẩm Nghi được Thiên Ti đỡ lên nhã gian trà lâu, vẫn cứ có chút mất hồn mất vía.
Thiên Ti cho là nàng muốn trà nóng, bưng đến trước mặt nàng, nàng mớihồi phục tinh thần lại, tiếp nhận đến uống một ít. Nhưng nước trà củatrà lâu không thể so sánh với quán ngày xưa nàng uống, hương vị bìnhthường, đành để xuống.
Thiên Ti hỏi: “Cô nương muốn dùng chút trà bánh không? Hôm nay đi sớm, nô tì xem ngài buổi sáng cũng chưa dùng cái gì.”
Đoàn người bọn họ rất sớm đã theo Trung Dũng hầu phủ xuất phát, ở trongxe ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phi-thuong-vi-cong-luoc/179109/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.