"Cộc cộc cộc..."
Nghe tiếng gõ cửa gấp rút, Ly Thanh đứng dậy mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đại nhân bảo ngươi thu dọn đồ, một khắc sau xuất phát."
"Một khắc sau?"
Ly Thanh sững sờ, tưởng hộ vệ nói nhầm nên hỏi lại. Tên hộ vệ nghe vậy cũng không nói gì thêm mà quay người bỏ đi.
Ly Thanh không vội vì cô vốn chẳng có mấy đồ. Cô lấy nước ấm rót ra khăn rồi rửa mặt, sau đó cảm nhận hơi ấm từ khăn truyền đến làn da. Tiếp đến, Ly Thanh đến trước bàn trang điểm ngồi, dùng phấn nụ nhẹ nhàng thoa lên mặt mình, làn da của cô dần trở nên trắng mịn. Cô nâng chì kẻ mày lên, tỉ mỉ vẽ mắt và lông mày. Cuối cùng, cô lấy giấy son đưa lên ngậm, rồi đặt xuống. Những món đồ này cô vốn không mua được mà là do Thượng Hào ban cho. Lão luôn tự cho mình là kẻ quyền quý nên không chấp nhận một cầm sư nghèo không bằng một kẻ hầu, đến đồ trang điểm thông thường cũng không có.
Ly Thanh mỉm cười nhìn mình trong gương, cô muốn nhìn thấy bản thân đẹp nhất. Bao nhiêu năm qua, trực giác là thứ khiến cô có thể sống sót đến giờ. Lúc này đây, trực giác trong cô lại lần nữa thức dậy, nói với cô: Cơ hội đến rồi.
Ly Thanh đưa tay lấy chiếc mặt nạ trên bàn, nhẹ nhàng vuốt bề mặt rồi chậm rãi đeo lên, đôi môi mím lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Sau đó, cô đeo hai vòng bạc lên tay, cất ba chú thỏ vào tay nải, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phan-boi/2727278/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.