Ly Thanh cảm thấy nhẹ bỗng, cô nhìn xuống đôi chân mình, thấy nó trong suốt và dần tách khỏi mặt đất. Cách đó không xa, Huyền vương ôm cơ thể của cô, vội vã lên ngựa. Bên tai cô văng vẳng câu nói: "Thanh Thanh, đừng bỏ cuộc!"
Ly Thanh nhìn Huyền vương đang phóng ngựa như kẻ điên, lòng tự nhủ: "Không kịp nữa rồi....."
Phi Ảnh đưa tay ra nắm lấy tay Ly Thanh. Hai người dần bay lên, khung cảnh trước mắt họ ngày một trắng xóa. Trên đường, Ly Thanh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách nhưng cô lại không thấy gì ngoài màu trắng. Phi Ảnh thấy biểu hiện nhìn ngang ngó dọc của Ly Thanh thì bật cười, hắn nói: "Nghe nói, sau khi chết đi, nếu ta nghe thấy tiếng nước chảy suốt một quãng đường dài thì nơi ấy chính là cửu tuyền."
Ly Thanh nắm tay Phi Ảnh chặt hơn và mỉm cười. Qua một lúc lâu, hai người dừng ở một nơi tràn ngập những dải ánh sáng tựa như những dải lụa mỏng với nhiều màu sắc khác nhau. Ly Thanh nhìn xuống, thấy phía dưới chân mình toàn là sương khói. Phi Ảnh cầm tay cô chậm rãi tiến về phía trước, nói: "Ta từng gặp lại Vĩnh Kỳ, cậu ấy nói sau khi chết sẽ phải trả tội lúc ở nhân gian. Ta từng giết người tốt cũng từng giết kẻ xấu...."
Trong lòng Ly Thanh chợt có cảm giác bất an, cô nhìn Phi Ảnh và nói: "Những người lúc nãy chúng ta nhìn thấy....họ là ai vậy?"
"Họ đều là những người bị Thượng Hào giết hại. Bởi vì bị giết quá thảm khốc nên không rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-phan-boi/2727276/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.