.
.
Miêu tiên sinh rất ít khi nói chuyện trước mặt người lạ. Mấy năm trước, y còn hay thử nói chuyện, nhưng do vấn đề truyền âm từ máy trợ thính, cách y nói chuyện rất lạ, người ta nghe không hiểu. Riết rồi, y cũng không muốn nói nữa.
Gần đây, Miêu tiên sinh mới đổi cho mình một cái máy trợ thính chất lượng hơn, thi thoảng y còn trò chuyện với cô bé trông tiệm, hiệu quả cũng tốt lắm. Nhưng lâu rồi không mở miệng, giờ muốn nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Cậu nhóc số 86, dường như tên là Tiểu Trương. Lúc cậu tới, Miêu tiên sinh đang ở sau nhà chuẩn bị cơm chiều. Giờ nếu khách đã tới, lại là Tết Trung Thu, Miêu tiên sinh cho cô bé về nhà trước, cũng treo tấm bảng nghỉ bán trước nhà. Y gác phần thức ăn đã chuẩn bị được một nửa sang bên, mở cửa phòng sấy ra, kéo Tiểu Trương vào phòng mình.
Tiểu Trương hít một hơi, trong nhà Miêu tiên sinh có một mùi hương khiến cậu phải hoài niệm. Đó là hơi thở của gia đình, một mái nhà chân chính mà bầu không khí ở ký túc hội sở không thể nào có được. Cậu nghiêng tai nghe thử, ngoài hai người bọn họ ra, còn có mấy người, rất nhỏ, cơ hồ nghe không được tiếng bước chân.
Trong lúc Tiểu Trương còn đang phân biệt tiếng bước chân ấy, Cà Phê đã cọ cọ vào chân cậu. Cậu dừng bước, không thể phân biệt được là mình đã đụng vào thứ gì. Miêu tiên sinh chậm rãi nói: “Không…cắn người, nó muốn, thân thiết với cậu!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mu-nguoi-diec/2070402/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.