.
.
Quen dần, cứ cách hai tuần, tiên sinh trầm mặc sẽ tới gọi cậu mát xa, mỗi lần như thế đều là xoa bóp thắt lưng. Tiểu Trương biết mình nói rất nhiều, nhưng không sao, dù gì thì tiên sinh trầm mặc cũng đâu nghe thấy.
Hơn nữa, cậu cảm thấy tuy hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau, nhưng cũng đã coi như bạn bè rồi. Mỗi lần, y đều mang cho cậu một món bánh ngọt, bảo là bán không hết, nhưng cậu biết loại bánh này bán rất đắc. Có đôi lúc sẽ là bánh quả hạch nướng, thơm nức cả phòng. Mỗi lần, Tiểu Trương đều nói: “Cám ơn Miêu tiên sinh, bánh của anh thơm quá!”
Mới đó trời đã sang thu, có một ngày, chỉ mới cách một tuần tiên sinh trầm mặc đã tới. Tiểu Trương cảm thấy rất lạ, nhưng lại không biết phải hỏi thế nào, có hỏi y cũng không nghe được. Hôm đó, sau khi mát xa xong, cậu nhận được một hộp bánh trung thu, bên trên có khắc một hàng chữ, “Đêm nay là Tết Trung Thu, tới nhà tôi dùng cơm nha?”
Tiểu Trương ngây ra một lúc, sau đó kêu to, “Miêu tiên sinh!” rồi chạy ra ngoài, nhưng cậu sơ ý đụng vào cạnh giường, ngã chỏng vó. Đầu cậu đập xuống đất, đau muốn ứa nước mắt. Tiểu Trương đưa tay ra mò mẫm xung quanh, kết quả là mò trúng một bàn tay.
“Miêu tiên sinh?” Tiểu Trương hỏi.
Bàn tay ấy kéo cậu dậy.
Tiểu Trương xoa xoa đầu gối, quay về phía tiên sinh trầm mặc, hỏi thử: “Miêu tiên sinh, tôi nói chuyện, anh có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-mu-nguoi-diec/2070401/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.