Chu Lam Hạ tự trấn tĩnh chính mình, em lê thân đến nhà tắm, nhìn cái thân thể thảm hại trước gương lại dâng lên nỗi nhơ nhuốc không thể tả. Tất cả dấu vết đều chỉ minh chứng cho những việc dơ bẩn đã trải qua, khuôn mặt dần trở nên méo mó, ấm đường nhăn nheo, sự tức giận lên tới đỉnh điểm cũng là lúc bàn tay run rẩy nhất thời mất kiểm soát liền đập vỡ gương. Nhưng thân ảnh trong gương không hề biến mất, nó chỉ vụng vỡ thành từng mảnh nhỏ, đâm thẳng vào tay em. Mảnh vỡ sắc lạnh đâm xuyên qua da, chỉ khiến bàn tay rỉ máu chứ chẳng thể khiến em nguôi ngoai.
Tiếp đó, em bắt đầu đập phá mọi thứ trong phòng tắm. Bất cứ thứ gì em có thể với tới đều trở thành công cụ để em trút giận.
Cho tới khi nhà tắm trở thành đống lộn xộn không thể tả, chẳng còn thứ gì có thể ném, từ chai lọ cho tới dụng cụ vệ sinh đều bị quăng giục không thương tiếc nhưng thứ khiến người ta xót xa nhất là hầu hết các vật dụng nằm vật vã trên sàn đều bị rướm máu, thậm chí còn nhiễu cả xuống nền đất.
Chỉ là, với một chút máu đó làm sao so được với sự điên cuồng của em, càng không thể so nổi với nỗi đau bị sỉ nhục năm ấy. Có lẽ, nhẫn nhịn tới bây giờ đã là một kỳ tích, một thứ kỳ tích được nuôi dưỡng bởi hận thù suốt 9 năm trời.
Chu Lam Hạ bỏ mặc bản thân, ngồi bệt xuống sàn, mặc kệ đống mảnh vụn thủy tinh rải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-luy-tinh-bi-ton-thuong/3555934/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.