Tại khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng, ba con người, ba luồng suy nghĩ khác nhau. À không, có lẽ vẫn có điểm chung, chỉ duy nhất một điểm thôi, đó là sự mông lung vào chính tương lai của mình.
Những đứa trẻ lạc bước trong chính con đường mình đã chọn.
Lời nói bao giờ cũng dễ dàng, những lời hứa chẳng có gì đảm bảo thì gì để làm tin đây. Cho đến khi thời khắc ấy diễn ra, liệu hắn có đảm bảo bản thân sẽ ở bên em không? Liệu hắn có đủ dũng khí bỏ mặc tất cả để yêu em không? Và nếu ta chia xa, liệu em có chịu nổi một lần nữa không?
Em biết thâm tâm mình yếu đuối nên thứ em cần là sự an toàn, không phải tạm bợ, không phải cảm hứng mà là vĩnh viễn. Đột nhiên trong đầu em lóe lên dòng suy nghĩ rằng: Không biết bản thân đủ dũng cảm để níu kéo hắn hay không? Rồi em lại chợt nhận ra bản thân hèn mọn như thế nào? Sao em phải đi cầu xin tình cảm của người khác chứ? Sao em lại nghĩ bản thân sẽ bi lụy đến mức đó? Có phải không người lún quá sâu vào cuộc tình này là em? Kẻ cô đơn được 'ngọn lửa' sưởi ấm liền nghĩ 'ngọn lửa' ấy là của mình.
Đêm hôm ấy, bề ngoài sóng yên biển lặng, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, thực chất, đất bằng sóng nổi.
Phương Tiểu Mỹ một hồi khóc xong, trực tiếp ở lại nhà Lam Hạ qua đêm, may mắn là nhà em cũng còn dư một phòng ngủ ở ngay đối diện phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-luy-tinh-bi-ton-thuong/3555933/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.