Lời vừa phát ra, những ký ức kia lại hiện lên, chặn đứng lời nói hắn muốn thốt ra. Hạ Vi Vũ rất muốn nói "Có", rằng "Cả hai đã quen nhau rất lâu về trước. Vậy nên xin em hãy ở lại, ở lại vì anh". Nhưng cái quá khứ thối nát, tanh tưởi và đau đớn ấy, nó không cho phép hắn nhắc lại. Hạ Vi Vũ không bao giờ cho phép nó còn tồn tại một lần nào trong ký ức của cậu.
- Không có, chúng ta chưa từng quen nhau.
Hắn cúi đầu xuống, không dám đối mặt với cậu càng chẳng còn hùng hổ như lúc nãy. Chu Lam Hạ không phải kẻ ngốc, vừa nhìn cậu đã biết người trước mặt không hề thành thật. Chỉ là cái quá khứ ấy đối với cậu nó luôn không hoàn hảo, bức tranh của quá khứ luôn khuyết một phần nào đó mà Lam Hạ không cách nào lý giải. Nó ám ảnh cậu trong từng giấc ngủ, nơi thân ảnh một cậu bé cứ mờ ảo xuất hiện nhưng tiệt nhiên chẳng bao giờ lộ mặt.
Và bây giờ người có thể trả lời tất cả lại đang đứng trước mặt cậu, còn là người xa lạ chỉ mới gặp 1 tháng. Điều đó càng khiến Lam Hạ hoang mang, cậu muốn biết, thực sự rất muốn biết về khoảng thời gian đã mất, rốt cuộc thì tại sao? Mảnh ký ức đó ở đâu, tại sao lại đặt trên người người nam nhân xa lạ?
Nhưng đến cuối, thứ đáp trả cậu chỉ là sự lặng thinh đến cùng cực. Hắn không dám trả lời, thậm chí còn không dám nhìn cậu, chỉ cuối đầu như một kẻ hèn mọn cầu xin lòng thương xót được bố thí từ kẻ vô tâm.
Chỉ là kẻ vô tâm vốn dĩ không có tâm, càng không có tim, có cố như thế nào cũng không xin nổi, kẻ ấy ngoảnh mặt quay đi, không một lời khước từ, bỏ lại kẻ hèn mọn thật thảm hại mà chẳng nhận lại được chút xót xa.
Buổi tối hôm ấy, không một bóng người đi lại, chỉ duy nhất vài cái đèn đường chiếu sáng, nhưng lại chẳng thể soi sáng cho con đường hắn đi, vốn dĩ đã đầy tăm tối và thống khổ. Người hắn chọn từ bỏ tất cả để bảo vệ đến cùng vẫn như người phụ nữ ấy, giữa chốn người tấp nập vẫn quyết định nhẫn tâm bỏ rơi đứa con của chính mình.
Hạ Vi Vũ từ một kẻ thân cô thế cô vươn lên tới ngày hôm nay để rồi lại một lần nữa bị từ bỏ.
Bầu trời lạnh lẽo vốn dĩ thanh bình bất chợt chuyển mưa lúc nào không hay. Nhưng hắn vẫn quỳ ở đó, mưa làm thân thể hắn ướt đẫm, làm lu mờ đi ánh đèn đường khiến cho ánh mắt hắn cứ tối dần, và rồi chẳng còn nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa.
Hạ Vi Vũ đứng dậy, không nhanh không chậm bước tới trước cánh cửa, vừa gõ xong liền có người ra mở như thể người ấy vẫn luôn đứng ở phía sau cánh cửa để chờ đợi.
Chu Lam Hạ chẳng có chút gì bất ngờ trước cơ thể ước đẫm đối diện, tận sâu trong đó là nỗi xót xa không diễn tả nổi thành người.
- Vi Vũ.....
Nhưng mà mọi chuyện diễn ra sau đó, ngàn vạn lần Lam Hạ cũng không dám ngờ tới. Bàn tay săn chắc một tay giữ cổ, một tay giữ eo, dồn cậu ngồi lên bàn.
Cậu mở to mắt, thần trí chưa ổn định, đầu óc bất đắc dĩ trống rỗng, người trước mắt dường như biến thành cả thế giới. Hắn ép buộc cậu, ép cậu sa lầy vào hắn, phụ thuộc vào hắn và yêu hắn.
Nụ hôn ấy giống như mật ong vậy, ngọt ngào và thắm thiết, chỉ là mật ngọt chết ruồi. Nếu con ruồi cứ tham lam hút mật, nếu nó không biết giới hạn mà dừng lại thì thứ mà nó coi như thiên đường sẽ là vườn địa đàng của nó.
Con người dù có lý trí đến mấy đều có bản năng, khi lý trí không thể khống chế được tiềm thức thì cũng là lúc bản năng điều khiển tất cả.
Vì vậy, dù ký ức của em không còn thì đầu đến cuối:
" Em cũng chưa từng ngừng yêu anh, bởi vì yêu anh, là bản năng của em"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]