Lúc này, Châu Thanh đã bắt đầu mơ hồ, vết thương “hậu chiến” làm cô đau điếng chật vật, thêm cả hít khá nhiều khói, cô bắt đầu đuối sức. Lửa cháy bao trùm tứ phía, cánh cửa chính bị lửa thiêu bắt đầu lung lay. Nhận thấy đường sống đã mở, ngay khi cánh cửa vừa rơi khỏi khung, Châu Thanh lập tức bật dậy xông ra ngoài.
Vừa lết thân xác khỏi cửa tử, Châu Thanh gục xuống gốc cây gần đó, cô khó thở quá. Trước mắt cô giờ đây chỉ còn một màu đen khịt, có tiếng lửa cháy, có tiếng cú, và cả quạ nữa.
Loạt hồi ức đáng sợ lần lượt hiện hữu trong tiềm thức của Châu Thanh. Cô thấy có đứa bé đang ngồi thu mình trong căn phòng nhỏ. Mưa lớn quá, xung quanh tối khịt, có ánh đèn dầu lập lòe sáng, cô nhìn thấy đứa trẻ đang run rẩy, nó khóc rồi. Có ma nữa.
Ủa? Châu Thanh định hình lại, cô thấy trong màn đêm, có ba bóng người đang lại gần.
- Má ơi, có ma. – Châu Thanh thều thào rồi ngất lịm.
Ba anh em họ Lục tiến lại gần, thấy có ngời nằm dưới đất, cô em gái sợ hãi túm áo anh ba run rẩy: “Có người chết thật hả anh”. Lục Hoài Nam lại gần cô gái thăm dò, đưa tay chạm vào mạch ở cổ Châu Thanh: “Chưa chết, nhưng cũng sắp rồi”.
Cô em gái lúc này mới thở phào, anh hai nói chưa chết, nghĩa là còn sống, còn cứu được. Không có người chết nghĩa là không có ma, cô yên tâm rồi.
Hoài Quân cũng nhanh chóng lại gần kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522168/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.