Nói chuyện một hồi anh cũng hối thúc Châu Thanh đi ngủ.
- Sợ tối thì cứ bật đèn sáng nhé. Nếu không thì gọi dì Trần sang ngủ cùng.
Hai tuần như vậy mà trôi qua. Cứ chợp tối anh lại gọi điện cho cô. Cô nói rất nhiều, kể toàn chuyện như hôm nay đã ăn món gì, làm gì. Và lần nào anh cũng kiên nhẫn nghe cô kể rồi cười theo cô.
***
Tại văn phòng luật sư, mọi người đang xì xào bàn tán.
- Này, thấy không, luật sư Lục đang cười một mình kìa.
- Thấy rồi. Đáng sợ quá. Có phải luật sư Lục ế lâu quá rồi bị điên không.
- Chắc không phải đâu.
- Có khi nào, luật sư Lục có người yêu không?
- Tôi nghi quá.
- Trợ lí Vương, anh đi thám thính đi.
- Tôi đi liền đây, tôi cũng tò mò lắm rồi.
Chẳng à hôm nay Châu Thanh gửi cho anh mấy tấm hình cô selfie, dì Trần chỉ cho cô đấy. Toàn ảnh chụp cận mặt. Nào là chu môi, nháy mắt, phồng má. Mái tóc nâu sẫm đã ra những chân đen, da trắng nõn, mũi cao, môi hồng, trông rất xinh.
Nhìn mấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại, người nào đó tủm tỉm cười mãi. Cô nhóc của anh thật đáng yêu. Anh nhớ cô quá đi mất. Anh muốn gặp cô.
Nghĩ là làm, anh liền lấy chiếc áo khoác bên cạnh và chìa khóa xe. Cùng lúc đó, trợ lí Vương cũng đi vào.
- Lão đại, anh ra ngoài hả?
- Cậu đến đúng lúc lắm. Công việc hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522160/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.