Nhiệt độ hôm nay ấm hơn đôi chút, nhưng chẳng có nắng.
Châu Thanh lơ mơ mở mắt, cô thấy bên tai mình có hơi thở ấm nóng phả vào, nhột nhột.
Lục Hoài Nam một tay để cô gối đầu, một tay ôm lấy eo, giữ tư thế đó mà ngủ cho đến sáng.
Cô xoay người, mắt chăm chăm nhìn vào người đàn ông đang say giấc. Ở cự li gần, cô thấy rất rõ từng sợi lông mày đen nhánh, từng sợi mi cong dài trên gương mặt anh ta.
Cô đưa ngón trỏ vuốt ve hàng chân mày, dọc theo sống mũi, rồi dừng lại trên đôi môi anh. Bỗng Lục Hoài Nam mở miệng ngậm lấy ngón tay cô.
Châu Thanh bị dọa giật mình, cơ thể cô rung lên trong giây lát. Cô thấy tim mình đập nhanh quá, mặt cũng dần nóng, lan đến cả hai mang tai.
Hoài Nam từ từ mở mắt nhìn cô, miệng còn nhẹ ‘nhai’ ngón tay Châu Thanh:
- Làm gì đấy?
Cô nàng lúc này vừa kịp hoàn hồn, rụt tay và hỏi ngược lại:
- Sao em lại ở đây với chú? Thanh Viên đâu?
Ông chú kia mặt dày bịa chuyện:
- Hình như vì nhớ tôi quá nên nửa đêm nửa hôm em chạy tọt vào đây.
Châu Thanh nhất thời bất động không nói được gì.
Cô nhớ rằng đêm qua tám với Thanh Viên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đến khi mệt quá thì lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Nhưng còn chuyện chú Nam nói nghe có vẻ hơi…hoang đường.
Thấy cô nhóc đang ngây ngốc người, Lục Hoài Nam nhếch mép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522152/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.