“Tôi không cần chú nuôi!”
“Nhưng anh cần em nuôi.”
“…”
Châu Thanh đột nhiên bị chặn họng, tức mình uống một hơi cạn lon Coca. Xong còn bóp nhàu vỏ lon, thẳng tay quăng vào thùng rác.
“Lục Hoài Nam, chú nói chuyện không thấy vô lí à?
Lục Hoài Nam lần đầu nghe cô gọi cả họ lẫn tên mình có chút sững người, nhưng rồi vẫn chống cằm lên sofa một cách thoải mái.
“Vợ chồng thì cần gì nói đạo lí.”
“…”
Lão này chắc chắn đang muốn chọc điên cô đây mà!
Nếu người trước mặt là một người khác thì có lẽ bây giờ đã bị đánh ra bã rồi. Nhưng đây là chú, yêu không hết nói chi là đánh.
Châu Thanh động viên bản thân mình kiềm chế cái đầu đang bốc hỏa.
Ở chung nhà cũng có cái tốt của nó, có thể để ý được thời gian sinh hoạt của chú, ít nhất là không để chú bỏ bữa. Trông chú vẫn cao lớn như trước, nhưng gương mặt có gầy đi đôi chút, ánh mắt vẫn còn dấu hiệu của những đêm dài thức khuya.
Hít một hơi thật sâu để bình ổn trạng thái. Châu Thanh đến ngồi đối diện với anh. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Lục Hoài Nam cũng điều chỉnh tư thế cho hợp mood.
“Ở đây cũng được. Nhưng chúng ta cần vạch rõ điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Tôi không thích người khác phá giấc ngủ là thứ nhất. Thứ hai, chú không được vào phòng tôi khi tôi chưa cho phép. Thứ ba, buổi tối tôi nhạy cảm với âm thanh, đừng gây tiếng động lớn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522124/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.