“Mọi người nghĩ ai có khả năng là hung thủ hơn?” Sở Nghiên lên tiếng.
Đa số mọi người đều nghiêng vé về nghi phạm tên Phong Ỷ. Thế nhưng, phán đoán suy cho cùng vẫn chỉ là giả thuyết. Dù là ngành nghề nào đi chăng nữa, mỗi chúng ta đều có quyền đánh giá hay nhận định, nhưng không có quyền bắt buộc chân tướng phải đi theo cảm tính.
Ngay sau đó, bọn họ bắt tay vào việc điều tra về quá khứ, các mối quan hệ xung quanh cũng như những yếu tố bên lề về hai nghi phạm.
Đột nhiên, điện thoại của Châu Thanh sáng đèn, màn hình hiển thị một tin nhắn mới đến từ ‘Quái vật’.
[Mấy giờ em về?]
Châu Thanh theo thói quen nhìn ra tấm kính. Bên ngoài trời đã tối mờ, những ngọn đèn đua nhau thắp sáng thành phố. Nếu mở cửa sổ còn có thể nghe thấy động cơ của dàn xe cộ xếp hàng dài ở các trạm thu phí vào giờ cao điểm. Thay vì phải chen chúc vào mấy làn xe ấy, cô chọn đợi khi nào đường xá thoáng hơn một chút mới về.
[Lát nữa.]
Suy nghĩ một hồi, Châu Thanh gửi thêm một tin nhắn thứ hai.
[Chú ăn trước đi, đừng đợi.]
Sau đó thì tắt máy và tiếp tục tập trung làm việc.
***
Châu Thanh đứng trước cửa nhà mà lòng nôn nao. Nhìn đồng hồ trên tay trái, đã hơn 8 giờ. Cô đang tự hỏi rằng không biết chú đang làm gì nhỉ? Đã trễ như vậy rồi chắc chú cũng đã ăn tối xong, có lẽ bây giờ đang xem tivi ở sofa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522122/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.