Lục Thanh Viên vừa nhìn đã nhận ra, nói: “Bạn cùng lớp với em, cậu ấy người Mỹ.”
Đoàn Trọng Tân, Hoằng Khoan và Châu Thanh nhìn nhau, gật đầu hiểu ý. Hoằng Khoan lấy điện thoại ghi âm để lấy tư liệu.
Châu Thanh: “Cậu ấy ở lớp có xích mích hay đại loại như thế với ai không?”
Lục Thanh Viên lắc đầu, nói: “Không ạ.”
“Cậu ấy vừa hiền vừa tốt bụng, thành tích học tập rất tốt. Mấy bài tiểu luận của em hầu như đều được cậu ấy giúp đỡ.”
“Thanh Viên” Cảm giác thiếu nhã nhặn, Đoàn Trọng Tân ậm ừ: “Xin lỗi, tôi có thể gọi cô như vậy không?”
“Vâng.”
Đoàn Trọng Tân rút trong cặp xách của anh một xấp ảnh chụp hiện trường vụ án, chọn một tấm ‘lành mạnh’ nhất.
“Người này thì sao?”
Lục Thanh Viên cầm tấm hình, không có vẻ gì là ngạc nhiên.
“Là thầy em…” Mắt cô đượm buồn, hạ giọng: “…mà thầy ấy mất rồi.”
Châu Thanh áp tay mình lên tay Thanh Viên, nhẹ nhàng vỗ vỗ, muốn an ủi.
“Chị Thanh, không lẽ…”
“Ừm, vụ án này do bọn chị giải quyết.”
Lục Thanh Viên lập tức điều chỉnh cảm xúc, ưỡn ngực, giọng điệu có chút hùng hồn: “Anh chị cứ hỏi, em biết gì sẽ khai hết.”
Châu Thanh mím môi, nhịn cười. Trông cô út vừa nhiệt tình, lại dễ thương, đúng là năng lượng tuổi trẻ.
Đoàn Trọng Tân: “Yet và người giảng viên này có quan hệ thế nào?”
Lục Thanh Viên có vẻ ngập ngừng không muốn nói, cô ra hiệu cho mọi người ghé sát lại, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522094/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.