Tạ Chính Khanh vỗ vai Lục Hoài Nam, “Nào quay lại, anh cho chú gặp cháu Đậu.”
Rồi lời chào tạm biệt cũng qua đi, chiếc xe dần lăn bánh, xa dần, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Lục Hoài Nam siết chặt vô lăng, đầu óc bị cuốn vào chuyện ban nãy.
Rốt cuộc, sau ngày hôm đó, cô đã sống như thế nào? Vui vẻ? Hay đau khổ? Anh không biết.
Mãi khi Mộ Từ An nói, Châu Thanh là con nuôi, nhưng ba mẹ nuôi của cô đều mất, Lục Hoài Nam chỉ đơn thuần nghĩ, nỗi cô đơn của một kẻ lạc lõng trên thế gian.
Nhưng nhớ lại ngày Châu Thanh giãi bày với anh về chuyện của cô, và hôm nay nữa, Lục Hoài Nam biết rồi, biết hai chữ ‘gia đình’ đối với cô nhóc của anh, là một thứ gì đó quá đỗi sâu nặng.
Rõ ràng nhất, cực hạn cuối cùng của mớ cảm xúc tệ hại mà Châu Thanh phải chịu đựng, không phải là tự vẫn, mà là tìm về ba mẹ nuôi của mình, tìm kiếm hơi ấm duy nhất có thể xoa dịu sự mất mát, nhớ nhung của cô.
Châu Thanh, anh không biết mình có bao nhiêu ôn nhu, dịu dàng, nhưng tất cả đều sẽ dành cho em, và chỉ mình em.
Anh tự tin rằng, mình đủ vững chãi để làm một tán cây, cho em một đời dựa dẫm.
Châu Thanh, anh muốn là gia đình của em.
Rồi, Lục Hoài Nam nghĩ đến một chuyện.
Anh nhìn sang cô nhóc đang lim dim mắt, không biết cô đã ngủ hay chưa?
Phải chăng, một sợ tơ đỏ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522084/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.