Chiếc xe quay đầu, lao đi rất nhanh, mang theo niềm hân hoan của đôi trai gái, một luật sư và một cảnh sát.
***
Về đến nhà, việc đầu tiên Châu Thanh làm là mở tủ quần áo, tìm một chiếc váy thật xinh xắn. Tiếc rằng, tìm mãi vẫn không chọn được cái nào ưng ý.
Lục Hoài Nam đứng bên ngoài nhìn vào, thấy Châu Thanh đang vò đầu bứt óc, không khỏi thắc mắc.
“Sao thế?”
Châu Thanh hơi nản lòng, giọng điệu có phần than oán: “Em không chọn được váy, cái nào cũng không được.”
Châu Thanh luôn nhớ chuyện của 14 năm trước, một chàng trai với hai má ửng hồng, lấy áo khoác che cho cô, dường như ngại ngùng hay e thẹn? Anh lắp bắp: “Về sau, có người ngoài…đừng mặc váy, ngắn quá…”
Vì lý do đó, tủ đồ Châu Thanh rất ít váy, tất cả chỉ mặc ở nhà. Tuy rằng không cũ, nhưng cô không muốn mặc chúng vào một ngày đặc biệt như hôm nay.
Lục Hoài Nam phì cười, ngoắc tay cô về phía mình.
“Theo anh.”
Châu Thanh tò mò, đi theo anh vào phòng.
Lục Hoài Nam mở trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc vali, bên trong có vài bộ quần áo được sắp xếp rất gọn.
Tất cả đều đồ của cô.
Châu Thanh sững người, cầm lên một chiếc khăn len đỏ, món quà ngày ấy cô tặng cho anh.
“Không phải anh không thích sao? Sao nó lại ở đây?”
Lục Hoài Nam liếc nhìn, tay tiếp tục mò mẫm thứ gì đó.
“Ai nói anh không thích?”
“…” Chính anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522082/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.