Tối, Lục Hoài Nam nằm dài trên ghế sofa đọc tin tức, nhường một khu ban công yên tĩnh cho Châu Thanh làm bài kiểm tra tâm lí mà Tạ Chính Khanh giao.
Châu Thanh đang miệt mài đánh giấu trả lời từng câu hỏi, cảm giác không khác lúc ôn thi đại học là bao.
Ngồi một mình một góc, cô tự thoại theo thói quen.
“Đúng hay sai? Tôi chọn cả hai, được không?”
“Bạn nhìn thấy cái gì trước? Tôi thấy cái nịt!”
“Bạn thấy số mấy?” Châu Thanh híp mắt, nhìn mấy con số mờ mờ ảo ảo, “Nhìn một cái ra một số là thế nào? Chơi nhau à?”
Tệp giấy cuối cùng cũng xong, Châu Thanh mệt mỏi nằm sõng soài xuống sàn, kêu than cho cái lưng già sắp thoái hóa đến nơi: “Củ chuối! Xương khớp 24 mà còn hơn 42.”
Lục Hoài Nam ngó sang, “Sàn không sạch, đừng nằm.”
“Buổi chiều em vừa lau.”
Rồi anh bước đến, đọc lướt qua mấy trang giấy, hỏi thăm: “Xong?”
Châu Thanh nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mắt, vai và lưng cô rã rời, chỉ có thể nằm đó, chân không muốn nhấc, ngón tay cũng không thèm cử động.
Cô thều thào như sắp tử trận: “Ôm…Hoài Nam…mau ôm, vợ anh sắp không xong rồi.”
Lục Hoài Nam cười một cách mỉa mai: “Muốn ôm thì dậy mà ôm.”
Châu Thanh giả vờ đáng thương: “Anh không thương em.”
Lục Hoài Nam đầu hàng rồi, anh ôm lấy cô mèo lười, đặt vào lòng, tiếp tục đọc: “Ngủ đi.”
Lục Hoài Nam chăm chú đọc tới đọc lui mấy câu hỏi trong tờ giấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522068/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.