“Xin lỗi chị, hôm qua em ngủ trễ, nên dậy cũng trễ.”
“Không sao.”
Trò chuyện chỉ được một lúc, Mã Tư Kỳ phải trở về, chuẩn bị tiếp tục quay phim. Châu Thanh thì khác, Sở Nghiên nói có còn khách đang đợi trong phòng làm việc.
Châu Thanh vừa đi vừa nghĩ, không tài nào đoán được là ai.
“Chị ơi”.
“Vũ Nam?” Nhìn thấy mẹ Vũ Nam bên cạnh, Châu Thanh cúi đầu: “Chào chị.”
Vũ Nam cầm trên tay bó hướng dương, tặng cho Châu Thanh.
Mẹ Vũ Nam trông vẻ áy náy: “Thật lòng xin lỗi em, hôm đó chị nóng tính quá, nên…”
Châu Thanh hơi bất ngờ vì bó hoa hướng dương, không lẽ là mẹ Vũ Nam tặng?
Một người vợ vừa mất chồng, một người mẹ thấp thỏm tìm con, đến khi tìm được, lại nhận ra nó đang ở bệnh viện.
Châu Thanh hiểu chứ, vậy nên không oán trách mẹ Vũ Nam, không một lời phàn nàn.
Hơn cả, Châu Thanh càng ngưỡng mộ Vũ Nam, ít nhất, thằng bé có mẹ bên cạnh.
Không biết ba mẹ của Tạ Chính Khanh…hiện tại ra sao?
Dù rằng mẹ Vũ Nam có chút quá khích, nhưng Châu Thanh nghĩ phần lỗi lớn cũng là do cô, chị ấy không đến mức phải làm thế này.
Châu Thanh nhận lấy bó hoa, xoa đầu thằng bé, “Do em có lỗi, chị không cần phải quà cáp gì đâu ạ.”
“Hôm đó về, chị nghe Nam kể rồi. Chị không biết sự tình thành ra như vậy, nên động tay với em…em không sao chứ?”
“Em không sao ạ.”
“Thật không?”
Châu Thanh gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2522044/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.