Châu Thanh không tin, lật tung những bịch còn lại, dùng tay xé rách, thử thêm lần nữa.
Nhưng, kết quả vẫn vậy.
Sở Nghiên xoay người, nói với nhóm Hoằng Khoan: “Là bột mì.”
Đường Tử Khai cười lớn, vết sẹo trên gương mặt gã nhăn lại, “Chứ chúng mày nghĩ là hàng cấm à?”
Phát giác, Hoằng Khoan đột ngột biến sắc: “Không đúng, nếu là bột mì, hà cớ phải tỏ ra mờ ám?”
Đoàn Trọng Tân đổ ào một túi bột xuống đất, “Bột mì? Bột mì mà cần nhiều người giao dịch như vậy?”
“Đúng là buôn bán bột mì thì không cần nhiều người như vậy, nhưng bọn tao không đến để giao dịch.” Đường Tử Khai cười hả hê như một gã có bệnh, hô to: “Ra đây!”
Không biết chui rúc từ đâu, đám đàn ông kéo đến ngày một đông, vây quanh nhóm Châu Thanh, áng chừng phải những 50 người.
Cả sáu người bị ép vào giữa, kiêng dè, tay chân thủ sẵn tư thế chuẩn bị xuất trận.
Đoàn Trọng Tân buột miệng: “Đậu phộng! Sập bẫy rồi.”
Đường Tử Khai lại gần, khinh miệt nhìn Châu Thanh: “Mày sống cũng dai quá nhỉ?” Rồi gã khạc ngụm nước bọt, “Tụi bay! Xử cho sạch!”
Dứt lời, mấy tên côn đồ lao đến theo từng tốp.
Người tay không, kẻ mã tấu, số lượng không cân xứng, trong người nhóm cảnh sát còn có cồn, không phải lấy trứng chọi đá cũng là châu chấu đấu voi.
Hết tốp này đến tốp khác ầm ầm xông lên, chốc chốc, từng tên đã nằm bò dưới bãi đất.
Số lượng kẻ địch áp đảo, cả sáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2521911/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.