“Phải, con yêu Lục Hoài Nam, rất rất yêu anh.” Giọng nói Châu Thanh nhỏ dần và ngắt quãng: “Vì vậy…ba mẹ có thể…trả con về với anh…được không?”
Bà Châu lau những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Châu Thanh, “Con nói cái gì vậy? Con muốn yêu thì cứ yêu, sao lại nói là trả về thế này.”
Châu Thanh nắm lấy bàn tay mẹ, nhẹ nhàng mân mê những vết chai sần theo bà ròng rã đã bao nhiêu năm.
Không có cảm giác.
“Ba ơi, ban nãy con ăn quýt, nhưng quýt không ngọt, cũng không chua.” Câu nói dần trở nên méo mó, mang theo tiếng khóc đang được kìm nén, “Con không cảm nhận được vị của nó, vì đây là mơ, không phải là thực.”
Châu Thanh mải mê ngắm nhìn đôi bàn tay không có hơi ấm của mẹ mà khóc, lại không biết rằng người đàn ông nào cũng đã rưng rưng, “Con phát hiện từ khi nào?”
“Ngay từ đầu con đã biết rồi. Đáng lẽ, Tết năm đó là năm đầu tiên ba vĩnh viễn rời xa con. Nhưng hôm nay ba vẫn còn ở đây, ba còn mua quýt cho con, và hỏi con yêu là gì?”
Khoảnh khắc dùng hết dũng khí để đối diện với ba, lại vô tình bắt gặp đôi mắt mấy mươi năm tuổi kia đong đầy một thứ nước.
Châu Thanh trút hết nỗi nhớ suốt bao nhiêu năm, ôm ba Châu, thật chặt, thật chặt.
Không có cảm giác, tại sao lại không có cảm giác? Rõ ràng ba và mẹ đang vòng tay ôm cô kia mà?
Hơi ấm bấy lâu cô khao khát, sao không cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-khung-nguoi-dien/2521866/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.