Dị Quang Bảo đi lên tầng thượng của tòa nhà bỏ hoang, cậu đã quen dần với việc leo cầu thang bộ nên giờ không còn thấy mệt nữa.
Tòa nhà bỏ hoang này sắp được sử dụng trở lại để làm cơ sở nghiên cứu, Tư Không Liên đã rủ cậu cùng tận hưởng buổi tối cuối cùng trên căn cứ bí mật của cô.
“Chào, cậu trông vẫn vui vẻ quá nhỉ? Sắp không được ở đây nữa rồi mà.” Dị Quang Bảo lên tiếng chào. Sân thượng hôm nay trống trải hơn mọi khi, có lẽ Tư Không Liên đã dọn bớt đồ đi từ sớm, chỉ để lại những vật cần thiết cho buổi hẹn này.
“Chào Quang Bảo, lâu rồi không gặp.” Tư Không Liên đã không gặp cậu khá lâu do bận việc nghiên cứu. Thật ra họ cũng cách nhau không xa, nhưng cũng không có lí do gì để cắt ngang công việc của nhau cả, dù gì thì họ cũng chỉ là bạn bè bình thường, cứ thỉnh thoảng tới thăm lại trông như người yêu vậy, cả hai đều sợ làm phiền người kia. “Nghe nói gần đây cậu có nhiều nghiên cứu mới mẻ lắm?”
Tư Không Liên đưa cho Dị Quang Bảo một tay cầm chơi game, gần đây họ mới phát hiện sở thích chung này.
Dị Quang Bảo đón lấy và trả lời “Đúng vậy, về thí nghiệm hồi sinh người chết thì vẫn bị xem là viển vông và không được ủng hộ. Tớ thì thấy hướng đi ban đầu của ông cố là hợp lý nhất, giữ con người tránh khỏi cái chết. Ba của tớ cũng đã quyết định nghiên cứu trở lại rồi.”
“Viển vông ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoi-sinh-nguoi-chet/3355096/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.