Bước ra khỏi tòa nhà của mình, Dị Quang Bảo bước tới tòa nhà bỏ hoang. Vừa đi, cậu vừa nhìn lên tầng thượng đó, vẫn có thể thấp thoáng thấy bóng người kia. Cổng chính của tòa nhà này được khóa bằng một ổ khóa cơ bình thường, có lẽ do không có người lạ trong khu vực công ty và cũng không có vật gì quý giá bên trong nên không cần bảo vệ quá cầu kì.
Cầm ổ khóa trên tay, Dị Quang Bảo nhìn xung quanh, không có ai cả. Cổng của tòa nhà này hướng vào bức tường chung, hai bên lại có nhiều cây cối nên bảo vệ của các tòa nhà khác không để mắt tới được.
“Nếu có nhân viên nào lén tới đây thì quả là không thể biết được.” Dị Quang Bảo nhận xét. Cậu quan sát lỗ khóa, đúng là không có dấu hiệu bị cạy. Nhưng có điều tình trạng bụi bẩn lại không phù hợp. Tòa nhà này không ai đụng tới nhiều năm nhưng ổ khóa lại không nhiều bụi lắm, chứng tỏ có người thường đụng tới.
Dị Quang Bảo lấy trong túi ra hai đoạn dây thép, cậu đã chuẩn bị thứ này trong thời gian rảnh. Loại khóa cơ này không làm khó được cậu, chỉ vài thao tác là liền bật mở. Kĩ thuật mở khóa này cậu đã vô tình biết được, thấy hứng thú mà học theo, lúc đó Viên Thượng đã nhận xét không hiểu sao cậu lại học mấy thứ này.
“Nó có tác dụng đấy chứ.” Dị Quang Bảo mở cổng bước vào, cậu nhìn lên sân thượng, từ góc này không thấy được người trên đó nhưng cậu nghĩ “bóng ma” kia vẫn chưa rời đi.
Cửa chính của tòa nhà vốn là loại cửa kéo tự động, nhưng do đã bị cắt điện nên ở trong tình trạng để mở. Mỗi toà nhà của công ty có tổng cộng 20 tầng, không có điện nên thang máy cũng không hoạt động, nghĩ đến việc phải đi thang bộ, Dị Quang Bảo bỗng không muốn đi tìm xem chân tướng kẻ giả ma kia là ai nữa.
“Không được, việc đơn giản này còn lùi bước thì làm sao làm được việc lớn.” Dị Quang Bảo tự nhủ rồi bắt đầu băng qua từng lầu một. Khi chạy tới tầng 11, cậu lên thêm một tầng, vẫn là tầng 11, tầng tiếp theo vẫn là 11.
Dị Quang Bảo đứng lại, cảm thấy tình tiết này hơi giống trong mấy bộ phim kinh dị. Nhưng cậu là con người theo chủ nghĩa duy vật tuyệt đối, không bao giờ tin vào những thứ như ma quỷ. Trong cặp của cậu lúc nào cũng có mang theo bút, Dị Quang Bảo liền đánh dấu lên tấm bảng rồi tiếp tục bước lên tầng trên.
Vẫn là tấm bảng tầng 11 nhưng không có dấu bút của cậu, Dị Quang Bảo hiểu ra “Vậy đúng là có kẻ giả ma rồi, đổi hết biển số của các tầng thành tầng 11, kẻ yếu bóng vía sẽ nghĩ là “quỷ đả tường”.”
Cậu tiếp tục đi lên, do toàn bộ đều ghi là tầng 11 nên cậu cũng không rõ mình đã tới đâu.
Một giọng hát từ trên vọng xuống, Dị Quang Bảo biết mình đã sắp tới nơi.
“Tối khuya lên tầng thượng tòa nhà bỏ hoang để ca hát, kẻ này đầu óc chắc là có vấn đề rồi.” Dị Quang Bảo thầm đánh giá.
Cậu tiếp tục bước lên mở cửa tầng thượng, trước mặt cậu là một cô gái trẻ đang vừa ca hát vừa nhảy múa. Cô ấy sau một lúc mới nhìn thấy cậu liền im bặt, đứng bất động.
Dị Quang Bảo bước tới hỏi “Sao cô lại ở đây?”
Cô gái kia hỏi ngược lại “Tôi mới phải hỏi đấy, sao anh lại ở đây? Anh là ai thế?”
“Tôi là Trần Thanh Cốc, mới tới công ty không lâu. Có người bảo tòa nhà này có ma nên tôi lên xem thử.” Dị Quang Bảo trả lời.
“Ma có gì đâu mà xem.” Cô gái nói.
“Tôi trả lời rồi thì cô cũng trả lời đi chứ, cô là ai sao lại ở đây? Đừng bảo cô là ma đấy nhé.” Dị Quang Bảo hỏi.
“Ồ, nếu tôi bảo tôi là ma thì sao nào?” Cô ấy đưa hai tay lên tạo tư thế con ma.
“Thì tôi không tin chứ sao, cô có bóng, lại chạm vào được, sao có thể là ma.”
“Thực tế thì ma đâu nhất thiết phải giống trong sách miêu tả chứ, lỡ ma có bóng và có thể chạm vào thì sao?”
“Vậy thì khác gì người đâu? Có gì phải sợ.”
“Thôi được rồi, không lừa anh nữa, tôi là Tư Không Liên, tôi lên đây làm gì? Như anh thấy đấy, để múa hát vui chơi.” Cô gái đáp.
Dị Quang Bảo nhìn xung quanh, thấy có máy phát nhạc chạy bằng pin, lều cắm trại, đèn pin,… đúng kiểu một cứ điểm ăn chơi.
“Cô chiếm cứ cái tầng thượng này sao?” Dị Quang Bảo cảm thấy hơi khó tin.
“Đại loại vậy.” Tư Không Liên đáp tỉnh bơ.
“Nghĩa là cô lén vào đây rồi bày trò dọa ma mọi người?”
“Làm gì có, họ tự nghĩ ra đấy chứ. Và tôi không có lén, bảo vệ công ty đều biết tôi ở đây.” Cô tỏ ra oan ức.
“Thế còn cái bảng tầng 11 thì sao? Rồi tại sao bảo vệ không ai giải thích việc cô là người không phải ma?” Dị Quang Bảo có rất nhiều câu hỏi.
“Là thế này, tôi nghe thấy tin đồn là tòa nhà có ma, nên tôi thuận theo luôn, dặn bảo vệ là cứ giả vờ không biết. Còn mấy cái bảng đó cũng là lấy ý tưởng từ tin đồn kia.” Tư Không Liên giải thích.
“Tôi hiểu rồi, tóm lại thì là do cô rảnh rỗi quá nên bày trò chứ gì?”
“Đã bảo không phải mà, là mọi người tự nghĩ, tôi chỉ để yên cho họ nghĩ thôi.”
“Được rồi, bỏ qua vấn đề đó, nhưng ở đây có gì vui mà chơi?”
“Có chứ, tầm nhìn rộng, thoáng mát, lại vắng vẻ không có ai, thích làm khùng làm điên gì cũng được.” Tư Không Liên nói “Không tin thì anh lên chơi một bữa đi sẽ thấy vui ngay.”
“À, phải rồi, hình như vừa nãy tôi mới thấy cô làm khùng làm điên gì đó.”
“Trông điên lắm à?” Tư Không Liên đỏ mặt.
“Cũng hơi hơi, nhưng cũng dễ thương. Giờ tôi hiểu sao cô thích không gian riêng tư rồi, mà sao không ở nhà mà chơi, cũng riêng tư mà?” Dị Quang Bảo lại thắc mắc.
“Tầm nhìn độ cao 100 mét, không gian mở, khí trời thoáng mát, tôi nói rồi mà.” Tư Không Liên trả lời.
“À phải, tôi quên mất.”
“Còn gì muốn chất vấn nữa không?”
“Đừng dùng từ nặng nề thế, tôi chỉ thắc mắc thôi. Câu hỏi cuối đây, cô lên đây bằng cách nào?”
“Thì dùng chìa khóa.” Tư Không Liên lấy chìa khóa trong túi ra “A, mà sao anh cũng lên đây được, tôi nhớ đã khóa lại rồi mà.”
“À thì, cũng dùng “chìa khóa” thôi.” Dị Quang Bảo lấy hai mẫu thép ra.
Tư Không Liên tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ trong công ty lại có người có cái tài lẻ tà đạo này. Dị Quang Bảo lại tiếp tục hỏi “Xin lỗi, nhưng tôi buộc phải hỏi thêm câu nữa, sao cô có cái chìa khóa này? Theo tôi biết chủ tịch đang giữ nó mà.”
“Thì chủ tịch đưa nó cho tôi mà.”
“Sao chủ tịch lại đưa cho cô?”
“Tôi nói với chủ tịch là mình muốn một chỗ thế này làm chỗ vui chơi, ban đầu anh ấy nói rằng sẽ mua một căn penthouse cho tôi nhưng bỗng nhiên tôi nghĩ tới chỗ này, rất phù hợp, lại độc lạ nữa.”
“Cô kì lạ thật, là tôi thì tôi chọn căn penthouse rồi. Mà khoan đã, cô là cái gì với chủ tịch cơ?”
“Anh biết chủ tịch tên gì chứ?” Tư Không Liên hỏi.
“Tên chủ tịch à? Tôi không biết.” Vốn dĩ công việc này được chuẩn bị sẵn, Dị Quang Bảo chỉ làm cho có nên không tìm hiểu gì về công ty cả.
“Là Tư Không Minh, anh hiểu rồi chứ?”
“Vậy cô là con gái, à không, vừa nãy cô gọi là anh ấy, thế nghĩa là em gái của chủ tịch?" Dị Quang Bảo phán đoán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]