Tôi tham gia một cuộc họp báo về y học tổ chức ở tòa nhà trung tâm. Những vấn đề đặt ra vẫn nhàm chán như mọi khi, nếu là tôi của ngày xưa thì có lẽ đã rất hào hứng rồi. Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy dù mình nỗ lực đến đâu, cái chết vẫn luôn là kẻ thắng thế.
Mặc dù vẫn tiếp tục nghiên cứu, mục đích hiện tại chỉ là để giết thời gian và làm thỏa mãn những kẻ cứ thuyết phục tôi cống hiến bằng vô số bài văn về đạo đức, lý tưởng.
Cuộc họp diễn ra tốt đẹp, tôi chưa về vội mà đi lên sân thượng để ngắm cảnh. Đã một tháng kể từ ngày vợ tôi qua đời, đồng nghĩa Lương Tân cũng đã một tháng tuổi.
Hình ảnh đứa con bé bỏng hiện lên trong đầu tôi, theo sau là một làn khói đen bủa vây. Tôi vội vàng xua đi hình ảnh đó.
Bước tới sát lan can nhìn xuống, tôi thấy một vùng khói đen bao phủ toàn bộ mặt đất.
Phía bên kia làn khói, là ba mẹ, các bạn, Mai Hoa. Liệu bây giờ nếu nhảy vào trong làn khói đó, thì tôi có thể tới được chỗ của họ không?
Bám tay vào lan can, tôi chúi người về phía trước thì một giọng nói từ phía sau vang lên “Đây không phải lúc đâu.”
Cái chết lại một lần nữa không chấp nhận tôi đấy à? Không phải, giọng nói này không phải là của nó.
Tôi quay lại phía sau, một người trẻ tuổi đang đứng đối diện tôi.
“Với một thiên tài như anh, tôi không nghĩ nên dùng cách tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoi-sinh-nguoi-chet/3353160/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.