“Hết rồi.” Dị Quân nói.
“Vậy là giáo sư Dị Ninh chỉ mới viết được đến đo thôi ư? Vậy là không có cái chúng ta cần tìm rồi.” Trần Lệ Mẫn tỏ vẻ tiếc nuối.
Dị Quân cũng thấy khá hụt hẫng nhưng không tiếc thời gian đã bỏ ra. Nhờ những trang hồi ký này mà anh đã hiểu thêm về người ông quá cố của mình.
Anh nhớ lại tuổi thơ của mình, gia đình lúc đó có Dị Quân, ba mẹ và ông nội nhưng luôn có cảm giác như Dị Ninh hoàn toàn tách biệt. Nghĩ đến tuổi thơ của ba anh, Dị Quân đoán là khá cô đơn khi mẹ mất còn ba thì lại tạo khoảng cách. Thế mà ba anh lại thương mến ông đến mức muốn giữ lại phòng làm việc này làm kỉ niệm.
“Có lẽ vậy.” Dị Quân trả lời “Có lẽ ông nội đã viết tới đây trước khi gặp tai nạn.”
Nhìn lên đồng hồ, Dị Quân thấy đã tới chiều, anh thầm nghĩ chỉ một tập hồi kí đã mất thời gian đến vậy thì toàn bộ số ghi chép kia phải kiểm tra đến bao giờ. Khẽ lắc đầu ngao ngán, Dị Quân cất tập hồi ký vào ngăn tủ rồi với tay lấy cuốn tập ghi chép khác.
Điện thoại của Trần Lễ Mẫn lại khẽ rung lên, giống như hôm qua, cô nghe máy xong rồi bảo có chuyện gấp phải đi.
“Xin lỗi anh nhé, em có một số việc quan trọng. Ngày mai em lại tới giúp anh.” Trần Lệ Mẫn nói.
“Không sao. Là anh làm phiền em mà. Cứ lo việc của mình trước đi.” Dị Quân nói.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoi-sinh-nguoi-chet/3353158/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.