Lâm Mẫn Mẫn đang cảm thấy thất vọng quá,một lúc sao Mẫn Mẫn ngủ quên trên sô pha luôn
Hàn Nhật Hạo trở về thì gặp cô gái nhỏ của anh đang nằm ngủ,gương mặt xinh đẹp ngây thơ làm anh hai ngày này nhớ không chịu nổi rồi.
Hàn Nhật Hạo về muộn là có lý do đặc biệt,anh bế Mẫn Mẫn lên đến phòng nhẹ nhàng đặt cô xuống giừơng.
Vừa được đặt xuống giừơng Mẫn Mẫn nghe được mùi hương nam tính,liền mở mắt ra người cô nhìn thấy chính là anh,người mà cô ngày đêm đều nhớ,Mẫn Mẫn hạnh phúc vòng tay câu cổ ôm anh rì xuống,như sợ không giữ anh lại anh sẽ chạy mất vậy.
Hàn Nhật Hạo thuận thế nằm đè lên người cô,môi anh áp môi cô và cứ thế hai người trao nhau nụ hôn lãng mạn.Bao nhiêu nhớ nhung mấy hôm nay được nụ hôn kia bù đấp phần nào.
Mẫn Mẫn cảm thấy khó thở đẩy anh ra,giọng điệu uất ức hướng về anh thốt ra:
" Sao em gọi anh không được,anh có biết em nhớ anh lắm không"
"Không được anh hôn em khó chịu lắm đúng không" Hàn Nhật Hạo mặt dày trêu Mẫn Mẫn.
" Anh...cái đồ đáng ghét"
" Anh không tin là em có thể ghét một người đẹp trai như anh" Hàn Nhật Hạo tự tin nói với Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn lần này bị anh trêu giận rồi:
" Em không nói chuyện với anh nữa" cô quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn anh nữa.
"Anh xin lỗi,là anh sai rồi đừng giận anh mà" Hàn Nhật Hạo hết cách đành phải hạ giọng xin lỗi,ai kêu anh yêu cô nhiều như vậy.
" Em đợi anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-yeu-em/1847083/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.