Sáng hôm sau Lâm Mẫn Mẫn tĩnh dậy đã thấy mình ở trong phòng của mình,lòng chợt ấm áp cô nghĩ chắc thiếu gia là người đưa cô về.Chuẩn bị xong Lâm Mẫn Mẫn bước ra ngoài,trong nhà hôm nay đông vui hơn,tất cả người làm đều trở lại làm việc sau một tuần được ông Hàn cho nghỉ phép.
Hôm nay là thứ 7 cô không đi học,cô ra vườn hoa hồng của mình chăm sóc cho chúng.Cô nhẹ nhàng cắt từng cành để mang vào nhà cắm thành một bình hoa thật đẹp,mang để ở phòng khách.
Ngó lên bức tranh mà ông Hàn rất thích được treo trên cao.Lâm Mẫn Mẫn lấy một chiếc khăn lau bắt thêm cái ghế đứng lên lau thật kỹ lưỡng từng chút một.
Hàn Nhật Hạo từ trên lầu đã thấy cô cứ nhón nhón lên lau,anh cau mày không vừa ý,nhưng không nói gì sợ cô giật mình mà ngã xuống.
Hàn Nhật Hạo đi xuống chỗ cô,vừa định nhắc nhở kêu cô bước xuống,chưa thốt nên lời thì ba người bạn của anh bước vào hét lớn:Hàn Nhật Hạo bọn tớ đến rồi đây.
Lâm Mẫn Mẫn giật mình hụt chân ngã xuống,Hàn Nhật Hạo theo quán tính đỡ cô ngã.Cả hai nằm trên sàn nhà,Lâm Mẫn Mẫn đè lên người anh,bốn mắt nhìn nhau,mặt cô đỏ hồng lên.Ba người kia hào hứng với cảnh tượng trước mặt,đồng thanh ồ lên thích thú.
Lâm Mẫn Mẫn ngại ngùng vội vàng đứng dậy cúi đầu lời nói lắp bắp: Xin lỗi thiếu gia,tôi không cố ý đâu.
- Tôi đâu nói em cố ý,căng thẳng cái gì.Lần sau không được leo trèo,đây không phải là việc của em...Hàn Nhật Hạo ôn nhu căng dặn cô.
Lâm Mẫn Mẫn gật đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-yeu-em/150360/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.