Gần đây tôi vừa làm tại một công ty mới, lúc chuyển đồ tôi nghe thấy có mấy người đứng ở ngoài cửa một nhà khác nói chuyện phiếm, chỉ chỉ chỏ chỏ nhà bên cạnh, có vẻ như không phải là nhà của một trong số họ.
Tôi bỏ thùng đồ xuống, người môi giới đưa chìa khóa cho tôi, thấy tôi nhìn sang phía bên kia thì cũng nhìn theo rồi nhỏ giọng nhắc nhở: "Tốt nhất là anh không nên dây vào cái người ở nhà đó, nghe nói tinh thần ông ta không ổn định, là bị điên ấy."
"Sao anh lại nói người ta điên?" Tôi hơi khó chịu hỏi lại.
Một bà cô cầm túi nilon đỏ đứng gần đó như tìm được người để kể khổ, không sợ người sống trong nhà kia nghe thấy mà nói oang oang: "Cậu mới tới đây hả? Để tôi kể cậu nghe, người này mắc bệnh tâm thần đấy, cái gì mà rối loạn rồi trầm cảm gì đó. Tôi hay nghe thấy tiếng ông ta đi xuống cầu thang lúc nửa đêm rồi ngồi đợi ai ở chỗ ghế dựa ngoài cổng chính ấy, mà cứ ngồi mãi nhưng có thấy ai đâu, đêm nào cũng thế, cực kỳ dọa người. Cửa nhà đó cũng chẳng bao giờ đóng, không biết là đã bị trộm mất bao nhiêu đồ rồi nữa. Giờ cơm chiều tôi đi ngang qua cửa còn thấy ông ta ngồi nói chuyện một mình, không phải bị điên thì là gì? Nói với quản lý tòa nhà cũng không làm được gì, sao lại để một người như thế sống ở đây cơ chứ."
Tôi nghe xong thì tức giận, chuyện này làm tôi nhớ tới anh Ninh sống ở cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tu-sat-khi-dong-toi/897139/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.