Cuối giờ chiều khu đồ ăn đông đúc người qua lại. Tôi đi vào đó, kệ rau ở phía bên phải nhưng đang có quá nhiều người lựa đồ, tôi không vươn tay nổi nên dần dần bị hàng người đẩy đi. Tôi đứng ở ngoài nhìn mấy mớ rau đang ngày càng xa mình, vô thức vặn vặn ngón tay, trong lòng không khỏi muốn rời đi rồi về nhà chui vào tủ quần áo ngu ngốc kín mít kia.
Tôi cứ luôn có cảm giác những người đi qua đều nhìn chằm chằm mình, ánh mắt họ bám sát đánh giá tôi rồi nhăn mày, cho rằng tôi là một kẻ lập dị.
Tôi lùi về sau vài bước rồi kéo cao khẩu trang lên, miệng vết thương bị cọ qua khiến tôi cảm thấy hơi đau, bỗng tiếng tin nhắn từ di động vang lên.
– Tan làm thì về nhà sớm nhé, chú ý an toàn đó. Giờ anh chưa về được, không cần chờ anh về ăn cơm đâu.
– Không.
– Sao thế?
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn rồi gõ chữ.
– Mấy giờ anh tan làm?
– Bây giờ đang được nghỉ một lát, tí làm nhanh thì khoảng chín giờ về.
– Em đang đi mua thức ăn, anh muốn ăn gì?
Tôi thấy dòng chữ "Đang nhập..." chớp động vài lần ở trên khung trò chuyện rồi lại biến mất.
Tôi nghĩ anh muốn bảo tôi không cần nấu cơm, chín giờ mới ăn cơm tối là quá muộn.
– Cà chua.
– Không phải em muốn ăn mà là đồ anh muốn ăn.
– Anh muốn ăn cà chua mà, nhớ mua cả nấm đùi gà nữa. Còn thịt thì em mua loại em muốn ăn nhé.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tu-sat-khi-dong-toi/897118/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.