Bà cụ tập tễnh cầm thuốc đỏ và tăm bông đi đến chỗ tôi, bà run run định vặn nắp ra thì tôi đã nhanh tay cầm lấy lọ thuốc: "Cháu cám ơn ạ, bà để cháu tự làm được rồi." Bà nhìn tôi nhẹ nhàng gật đầu, mái tóc bạc được búi lên gọn gàng và những sợi tóc con đều được vén cẩn thận bằng những chiếc cặp đen nhỏ xíu.
Miệng vết thương gặp thuốc sát trùng khiến cho cảm giác đau rát bỏng cháy lập tức truyền thẳng lên não tôi, tay run lên, miệng vết thương ở đầu gối nổi lên chút bọt trắng. Tôi cắn răng rửa qua hết một lượt rồi cúi người nắn nắn phần da xung quanh cho đỡ đau. Hai người chúng tôi đều không nói gì, chỉ có tiếng nước sôi truyền đến từ trong bếp mang theo mùi thuốc đắng.
Điện thoại cũng bị va đập trong tai nạn nhưng vẫn hoạt động được bình thường. Ôn Độ Lương cứ cách vài phút lại gọi điện cho tôi, tôi bôi thuốc qua loa xong thì trả lời chú: "Cháu giao tới rồi, lát nữa sẽ về cửa hàng ạ."
Tiếng chuông cửa vang lên cùng với chuỗi đập cửa liên hồi, bà cụ liếc tôi một cái, đứng lên nhìn qua lỗ mắt mèo rồi mới mở cửa ra: "Đến đây làm gì?"
Chú bước vào nhà nhìn mẹ mình đang mang vẻ nghiêm nghị, bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ, chúc mừng sinh nhật."
Bà cụ không để ý đến chú nữa, quay người đi vào trong: "Đặt hoa làm cái gì, chỉ tổ lãng phí tiền. Con xem, đứa nhỏ này vội vàng đi giao hoa cho mẹ mà bị ngã thành ra thế này này."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tu-sat-khi-dong-toi/897117/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.