Lúc Lâm Thanh Phong xuất hiện ở trước cửa nhà tôi thì tôi liền nhào ngay vào lòng anh.
“Anh Lâm, cuối cùng thì anh cũng tới rồi.” Trong giọng nói của tôi còn mang theo tiếng khóc thút thít khe khẽ.
Tay của anh khựng lại đằng sau tôi, nhưng sau đó lại vỗ nhẹ vào lưng tôi, “Sao đột nhiên lại mất điện?”
Tôi lắc lắc đầu.
“Vừa nãy em không cẩn thận làm đổ bình hoa, sau đó nghe thấy tiếng “tách” một cái thì tất cả đèn đều tắt hết.” Đây là lí do thoái thác mà tôi đã nghĩ xong từ trước khi làm chuyện này.
Lâm Thanh Phong nghe tôi nói vậy thì liền đưa tay mở nắp hộp điện ra.
Anh thở dài một hơi.
“Có phải trong bình hoa của cô có nước không?”
Tôi gật đầu.
Khi người chăm sóc khách hàng trong điện thoại nói là nhân viên sửa chữa đã tan làm rồi, phải đến giờ làm việc sáng hôm sau mới cho người tới sửa được thì tôi liền cảm thấy ông trời thỉnh thoảng cũng đứng về phía mình.
Lâm Thanh Phong cúp điện thoại, tôi chớp chớp mắt nhìn anh.
“Anh Lâm…” Tôi cắn môi cẩn thận dè dặt hỏi anh, “Tối nay anh có thể ở cùng em được không?”
Chắc là do tôi biểu hiện trông có vẻ sợ hãi quá nên anh đã do dự một hồi, sau đó vẫn đồng ý ở lại cùng tôi.
Nhưng đáng tiếc là căn nhà tôi thuê chỉ có một phòng ngủ đơn.
Chỉ có một chiếc giường.
Anh hình như không hề do dự gì mà đề nghị: “Tôi ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tra-thu-tieu-tam/2889223/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.