Mẹ đã gặp ta/i nạ/n xe ở ngay đối diện cửa nhà tôi vào ba mươi Tết.
Tôi đứng ở một bên vạch qua đường, trơ mắt nhìn bà ấy bị chiếc xe nhỏ đụ/ng phải bay lên trên không.
Bà ấy trông giống như một cánh hoa héo tàn, còn vương nước mắt mà rơi nhanh từ trên không trung xuống.
Tôi không biết tại sao đột nhiên bà lại chạy ra ngoài.
Cũng không biết tại sao tự dưng lại khóc.
Cho đến hai năm sau đó tôi mới phát hiện ra dấu vết về người phụ nữ kia.
Tôi bắt đầu đi tìm manh mối về cô ta như phát đi/ên, chỉ vì để chứng minh suy nghĩ trong lòng mình.
Sau đó tôi lục được điện thoại cũ của bố.
Lùng ra được tin nhắn ở trong mục bị thu hồi.
Chính là tin nhắn mà người phụ nữ kia đã dùng điện thoại của bố tôi để gửi cho mẹ tôi vào ngày ba mươi Tết.
“Năm nay anh Cố không về, chị đừng bám lấy anh ấy nữa, chúng tôi thật lòng yêu nhau.”
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy.
Như thể mẹ tôi mới là tiểu tam chen chân vào vậy.
Cứ như thể người mẹ dịu dàng, đức hạnh ở bên bố tôi mười mấy năm, mới là kẻ xấu ph/á h/oại tình cảm của người khác.
Ngày hôm ấy tôi cũng giống như mẹ mình năm đó, cầm lấy chiếc điện thoại cũ kia chạy như đi/ên ra khỏi nhà.
Chạy tới nơi Cố Hữu Quốc ở, chất vấn ông ta.
Tay cầm điện thoại của tôi cũng run lên, tôi hỏi ông ta:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tra-thu-tieu-tam/2889219/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.