Ninh Viễn Hầu nhìn ta với vẻ mặt ngờ vực.
Ta rót đầy hai chén rượu rồi đổ xuống đất: "Phụ thân yêu quý mẹ con đến thế, sao bao nhiêu năm qua lại không nhận ra con chính là nữ nhi của bà ấy?"
Nghe những lời này, vẻ mặt Ninh Viễn Hầu dần trở nên kinh hoàng.
Ta tiếp tục cười nói: "Phụ thân à, suốt mười bốn năm qua, ngài cũng đã hưởng đủ vinh hoa phú quý rồi. Ngài cứ yên tâm, con sẽ không làm khó Tần Thâm đâu."
Ta nhìn lồng n.g.ự.c phập phồng của Ninh Viễn Hầu, trong lòng chỉ thấy sảng khoái. Đợi đến khi ông ta từ từ nhắm mắt và không còn phát ra tiếng động nào nữa, ta mới rời đi.
Sáng sớm hôm sau, tiếng kêu thét của đám hạ nhân vang vọng khắp phủ. Tiêu Đạc đích thân mời thái y đến, các lang trung của Lạc Thiện đường cũng đều có mặt đông đủ.
Thái y lắc đầu: "Mấy ngày nay Hầu gia uống quá nhiều rượu, đêm qua hỏa khí công tâm, đã không còn cách cứu chữa."
Ta vốn có thể thêm một liều thuốc, khiến Ninh Viễn Hầu quy tiên ngay trong ngày lễ cập kê của Thiển Thiển. Nhưng để Tần Thâm không phải mang nỗi day dứt cả đời vì chuyện này, ta mới chọn cách dùng rượu mạnh để duy trì tác dụng của thuốc. Cuối cùng nói cho ông ta biết tin tức khó chấp nhận nhất, khiến ông ta tức giận đến chế-t.
36.
Khi Tần phu nhân biết tin, bà ta khóc lóc t.h.ả.m thiết. Chỗ dựa cho vinh hoa phú quý của bà ta đã không còn. Ta an ủi bà ta vài câu đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tra-thu-cua-duong-nu/4799126/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.