Tần Thâm hàng ngày đọc sách trong phủ, lúc rảnh rỗi thì dẫn Thiển Thiển đi bắt bướm, bắt nòng nọc, dạy nàng viết chữ, vẽ tranh và dẫn nàng đi ăn khắp kinh thành.
Nhìn hai người bọn họ thân thiết như vậy, ta cũng dần thay đổi suy nghĩ, nếu ta giế-t bớt một người Tần gia, có lẽ Thiển Thiển và Tần Thâm sẽ có thêm một phần cơ hội.
Tiêu Đạc tự nguyện đến lăng viên để thủ hiếu ba năm.
Trước khi đi, hắn đến từ biệt ta: "Thanh Nhi, nàng đợi ta trở về, ta sẽ long trọng cưới nàng. Giờ đây hôn sự đã định, nàng không cần phải lo lắng nữa, những việc còn lại cứ giao cho ta."
Đây là lần đầu tiên hắn ôm ta vào lòng, ta nhắm mắt cảm nhận lồng n.g.ự.c vững chãi của hắn. Thì ra, chỉ cần được ai đó ôm vào lòng là có thể có cảm giác an toàn che chở khỏi gió mưa.
Ta bắt đầu vô cớ phụ thuộc vào cảm giác an toàn mà Tiêu Đạc mang lại.
Không biết ôm bao lâu, sau khi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta, hắn nhẹ nhàng hôn lên mi tâm: "Thanh Nhi, nàng hãy tin ta. Nhất định phải đợi ta trở về, trong ba năm này, hãy ăn ngon ngủ yên, sống tốt, không được làm chuyện gì khác."
Ta gật đầu, có vẻ như Tiêu Đạc hiểu được ta đang nghĩ gì, biết ta đang âm mưu điều gì. Cảm giác này khiến ta lo lắng, nhưng mỗi lời hắn nói lại khiến ta an tâm.
"Sau này, mỗi ngày ta sẽ cho bồ câu đưa thư đến, khi thấy thư là nàng sẽ biết ta vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tra-thu-cua-duong-nu/4799124/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.