Hứa Nhược Phi nghe người đàn ông nói không cần phải nói mật khẩu thẻ ngân hàng cho anh biết, cảm thấy vui vẻ lan khắp toàn thân. 
Hơn nữa Lệ Đình Nam cũng không phản đối việc cô sẽ bỏ tiền ra để nuôi anh. 
Vậy thì cô cũng không cần phải suy đi tính lại nữa. Dù sao thì cô cũng thích khuôn mặt và dáng người của anh, dùng tiền để làm giao dịch sẽ không phải lo lắng. 
Lệ Đình Nam cụp mắt liếc nhìn đồng hồ, ở Paris đã là mười một giờ rồi. 
Hơn nữa người này còn uống say như vậy. 
Lệ Đình Nam không hề gấp gáp, bình tĩnh nghe Hứa Nhược Phi nói xong, nhẹ nhàng nói: “Nghỉ ngơi trước đi đã, sáng mai nhớ uống một tách trà giải rượu!” 
Không biết Hứa Nhược Phi đã nghe thấy lời dặn dò của Lệ Đình Nam hay chưa. 
Cô buồn ngủ đến mức mi trên mi dưới như đang đánh lộn với nhau vậy. 
Từ khi cô nghe Lệ Đình Nam nói đồng ý để cô dùng tiền để nuôi anh, lập tức cảm thấy yên tâm, cơn buồn ngủ của cô cũng trở nên rõ ràng hơn. 
Cô mơ màng “Ừm” một tiếng, điện thoại di động trên tay rơi xuống gối. 
Tiếng thở đều đều của người phụ nữ truyền đến từ chiếc điện thoại. 
Lệ Đình Nam lắc đầu một cái, có thể lập tức ngủ thiếp đi như vậy sao? 
Anh tắt điện thoại, đặt lại điện thoại trên bàn, cởi trần đi về phía phòng tắm. 
Đau đầu quá! Hứa Nhược Phi xoa xoa ấn đường đau nhức của mình rồi bò dậy từ trên giường. 
Cô tựa vào đầu giường, một tay xoa xoa thái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1156116/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.