Sau khi nhấc máy, Hứa Nhược Phi lập tức nấc lên một tiếng. 
Ở Lâm Xuyên, Lệ Đình Nam đã thức dậy, ngón tay đang cởi từng chiếc cúc áo ngủ của anh bỗng dừng lại một giây, đôi lông mày anh tuấn hơi nhíu lại. 
“Cô uống rượu sao?” 
Đầu óc Hứa Nhược Phi vẫn còn choáng váng, chỉ cảm thấy giọng nói nam trầm thấp từ đầu dây bên kia vô cùng dễ nghe, cô “Ừm” một tiếng, sau đó lập tức phủ nhận: “Hả? Tôi không uống rượu, nhưng mà giọng nói của anh nghe có hơi quen tai.” 
Hứa Nhược Phi nằm trên chiếc giường êm ái, để sát điện thoại ở bên tai. 
Tiếng cười trầm thấp bất đắc dĩ của người đàn ông vô cùng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh. 
Anh có chút bất lực, đến giọng nói của anh cũng không nhận ra mà còn nói mình không uống say sao? 
Lệ Đình Nam đi tới chiếc tủ bên cạnh giường, chỉnh điện thoại sang chế độ rảnh tay, đặt lên bàn, tiếp tục chậm rãi cởi cúc áo ngủ. 
Tiếng vải áo cọ xát truyền đến vào tai Hứa Nhược Phi rất rõ ràng. 
Cô ngẩn người suy nghĩ một lúc, sau đó cười ngu ngơ nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh là Lệ Đình Nam.” 
Đôi mắt đen của Lệ Đình Nam liếc nhìn điện thoại, trầm giọng nói: “Nhớ rồi sao?” 
Hứa Nhược Phi ngây thơ “Ừm” một tiếng: “Vừa rồi tôi mới nói chuyện với Vân Nhi, khuôn mặt và dáng người của anh đều rất hợp khẩu vị của tôi đấy... đợi đến ngày tôi dùng ví tiền của mình để nuôi anh là được rồi!” 
Lệ Đình Nam vừa đi tới trước tủ quần áo, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-tim-lai-vo-cua-thieu-gia-ho-le/1156115/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.