Hứa Nhược Phi cầm điện thoại dựa vào đầu giường. Đôi chân trắng mịn gác lên nhau một cách thoải mái. Ngón tay mảnh khảnh mở khóa màn hình, cô muốn xem có tin tức gì không, nhưng lại thấy thông báo cuộc gọi nhỡ. Hóa ra là của Lệ Đình Nam. Con ngươi đen của Hứa Nhược Phi hơi co lại, cô vô thức liếc nhìn thời gian ở Paris, bốn giờ chiều. Nói cách khác, lúc này ở Lâm Xuyên đã gần mười giờ. Lệ Đình Nam đã gọi cho cô từ hai tiếng trước, cô sợ bây giờ anh đã nghỉ ngơi rồi. Có vẻ không ổn nếu cô không trả lời cuộc gọi từ sếp của mình. Nhưng trong trường hợp Lệ Đình Nam đã ngủ rồi, sẽ không hay lắm nếu cô gọi điện đánh thức anh. Dù sao thì Lệ Đình Nam bị chứng mất ngủ, anh phải dùng nước hoa trị mất ngủ của cô, phụ thuộc vào thì nó mới có thể ngủ được. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhấp vào Zalo và tìm thấy Zalo của Lệ Đình Nam. Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện Zalo của Lệ Đình Nam, môi hơi cong lên. Ai có thể ngờ trong Zalo của một người đàn ông nghiện công việc lại có khuôn mặt của anh. Trông thật là dễ thương. Hứa Nhược Phi nhấp vào tấm hình của Lệ Đình Nam rồi lên tiếng. "Tổng giám đốc Lệ, anh đã ngủ chưa?" Sau khi gửi, Hứa Nhược Phi chuyển sang ứng dụng khác để đọc tin tức giải trí hàng ngày. Không ngờ, chỉ nửa phút sau khi cô gửi tin nhắn thoại, Zalo đã gửi thông báo cho cô là có tin nhắn. Lệ Đình Nam trả lời: "Tại sao không nghe điện thoại của tôi?” “Anh ấy vẫn chưa ngủ ư!” "Anh đang nói gì vậy, tổng giám đốc Lệ! Làm sao tôi dám! Vừa đặt chân đến Paris, tôi chỉ muốn đi tắm một cái mà thôi!" Hứa Nhược Phi chạm ngón tay lên bàn phím và gõ lời giải thích. Trong phòng làm việc, ánh đèn chiếu vào gương mặt thanh tú, lạnh lùng của Lệ Đình Nam, làm anh trở nên ấm áp hơn một chút. Sau khi nhìn thấy câu trả lời của Hứa Nhược Phi, khóe môi người đàn ông khẽ cong lên. Anh tựa lưng vào ghế một cách thoải mái, hai chân thon thả hơi trùng xuống. Anh bỗng thấy hứng thú và muốn trêu chọc người phụ nữ ở bên kia màn hình điện thoại. "Chỉ đi tắm thôi mà mất đến hai tiếng sao?” Lệ Đình Nam hỏi. Hứa Nhược Phi trả lời: "Tổng giám đốc Lệ, anh thật sự không hiểu phụ nữ...Phụ nữ chúng tôi làm một số việc rất chậm. Với tắm rửa hay trang điểm, chúng tôi không thể làm trong một tiếng." Không lẽ Lệ Đình Nam sẽ chưa bao giờ đợi một người phụ nữ đi tắm hay trang điểm sao? Hứa Nhược Phi cảm thấy vô cùng khó tin. Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Đình Nam từ từ nheo lại, nụ cười trên khóe môi cũng dần chuyển từ dịu dàng sang hứng thú. “Cô nghĩ tôi không hiểu phụ nữ sao?” Ngón tay mảnh khảnh của Lệ Đình Nam gõ nhẹ lên màn hình điện thoại: “Vậy cô có muốn thử lại lần nữa không?” “Thử lại lần nữa gì chứ?” Ngay sau khi Hứa Nhược Phi nói, cô lập tức hiểu ra ý của Lệ Đình Nam. Khuôn mặt đã hồng càng thêm ửng hồng vì câu nói của người đàn ông này. Hứa Nhược Phi tức giận cắn môi, cố gắng rút lại những gì vừa nói. Nhưng thời gian đã trôi qua. Hứa Nhược Phi phát điên lên. Á, cô đã có thể tưởng tượng được Lệ Đình Nam sẽ trả lời như thế nào trong vài phút nữa! Lúc này, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đẹp trai và tinh xảo như tạc tượng của người đàn ông đó. Nhất định là anh ấy đang một nụ cười xấu xa, cảm thấy trêu chọc cô rất thú vị. Hứa Nhược Phi ôm cái gối rồi vùi mặt vào đó. Cô không thích việc cảm xúc của mình bị ảnh hưởng bởi người khác. Đặc biệt là tình cảm của cô bị ảnh hưởng bởi Lệ Đình Nam. Lệ Đình Nam cười khanh khách khi thấy câu trả lời của người phụ nữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]