Chương trước
Chương sau
Nửa tháng sau, "sương mù tái sinh" cuồn cuộn như mây khói đúng hạn kéo đến.

Lần này nhân loại đều đã biết bản chất của màn sương. Tại các quân khu và điểm dân cư, mọi người nhao nhao chạy vào phòng bằng tốc độ nhanh nhất, vẻ mặt chết lặng nhìn sương mù nhấn chìm tất thảy.

Còn bên trên và nghiên cứu viên thì như gặp phải cường địch, phân tích xem một lần sương mù này nữa sẽ mang đến những thay đổi như thế nào…

Tất nhiên đợi tới sau khi "sương mù tái sinh" tan, bọn họ sẽ phát hiện ra đây chẳng qua chỉ là đợt thức tỉnh thứ hai thôi.

Cấp bậc và số lượng dị năng giả đều tăng, số lượng sinh vật biến dị cũng tăng, khó mà nói được là làm lợi cho nhân loại hay kéo cục diện theo chiều hướng tệ hơn.

Trong nhà Kỳ Tửu.

Bên cửa sổ sát đất, Việt Độc nửa nằm thoải mái trên chiếc ghế lười, Kỳ Tửu thì ở đối diện cô.

Hai cô mỗi người chiếm một cái ghế lười, bộ dạng lười biếng, giống như hai con cá muối chính hiệu đang phơi bụng trắng.

""Sương mù tái sinh" buông xuống rồi." Việt Độc nhìn ra ngoài cửa sổ, thông báo.

Kỳ Tửu cụp mắt, nghe vậy uể oải quay đầu: "Ờm, chúc may mắn."

Việt Độc cười: "Tôi nhận lời chúc của cô."

Lời chúc của dị năng giả Ngôn Linh nhất định rất may mắn.

Việt Độc nhắm mắt lại.

Sâu trong cơ thể nổi lên cơn đau buốt dày đặc càng ngày càng nghiêm trọng hơn, tựa như bị kim châm đi châm lại vào mạch máu xương tủy.

Đại não cũng bắt đầu nhức nhối.

Đây chính là tác động do dị năng thức tỉnh gây ra, hô hấp của Việt Độc dần trở nên gấp gáp, không khỏi nghĩ đến trạng thái lúc trước Kỳ Tửu thức tỉnh dị năng.

Không gian tinh thần rõ ràng đã bắt đầu xao động vậy mà trên mặt lại không nhìn ra được điểm gì, cô ta làm thế nào?

Nhắc đến không gian tinh thần, liệu bản thân hệ thống có không gian tinh thần không? Nếu có thì giờ phút này có phải cũng đang xao động…

Đương lúc Việt Độc nghĩ ngợi lung tung, Kỳ Tửu đã đứng dậy đi tới trước mặt cô, cúi người.

Đôi mắt đen kịt và con ngươi màu hổ phách đậm hướng về nhau, kề sát rất gần, mái tóc xoăn dài của Kỳ Tửu trượt xuống từ bả vai, lọn tóc vừa vặn dừng lại tại eo Việt Độc.

Việt Độc vô thức nín thở.

Kỳ Tửu cười cười, nhẹ giọng nói: "Khiến cảm giác đau của ngươi biến mất."

Bởi vì hạn chế, Ngôn Linh của Kỳ Tửu vốn dĩ không có tác dụng với những thứ bên ngoài thế giới, nhưng thân xác của Việt Độc đã tiến vào tiểu thế giới này, nên tự nhiên nằm trong phạm vi cho phép của hạn chế.

Kết quả là cơn đau buốt do tác động của dị năng thức tỉnh lập tức rút đi như thủy triều.

Việt Độc thật lòng tín phục: "Woah, được thật này!"

Kỳ Tửu: "Trước ta đã nói gì nhỉ, chắc chắn sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, đau đớn cũng sẽ không."

Việt Độc có lẽ là người thức tỉnh duy nhất trên thế giới không bị đau, tuy vẫn có tác động đến tinh thần nhưng chút xao động kia đối với cô thực sự chẳng thành vấn đề.

Nên mới nói, đi theo Kỳ Tửu quả nhiên rất dễ sinh lười biếng nha… Việt Độc vừa cảm thán vừa chơi cờ ca-rô với ký chủ. Ván này cô thua nên phải chịu trách nhiệm bế Kỳ Tửu về phòng ngủ.

Khoảng nửa giờ sau, xao động tinh thần dần lắng xuống, Việt Độc đột nhiên có linh cảm:

Tính thời gian thì tác động của thức tỉnh cũng sắp kết thúc rồi ha. Nói cách khác, bây giờ cô đã là người sở hữu dị năng sao?

Thuận theo chủ đích, cô xòe năm ngón tay ra, thầm nghĩ trong đầu.

Trên lòng bàn tay nõn nà bỗng ngưng tụ ra tia sáng màu trắng.

Việt Độc tiến vào chế độ phân tích.

Loại dị năng này hẳn thuộc nhóm nguyên tố, màu sắc hiển thị là màu trắng, vậy là hệ ánh sáng hoặc hệ kim loại, lại trông có vẻ sắc bén, khả năng cao là hệ kim…

Còn chưa phân tích xong, màu sắc của tia sáng đã biến thành xanh lá.

Hơi thở của Việt Độc nén lại trong cổ họng.

Sau đó là biến đỏ, đen và vàng, năm màu xoay vòng, tỏa sáng rực rỡ.

Sự kết hợp năm màu này quá kinh điển, Việt Độc rất nhanh đã đoán ra: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Xi𝔫 hãy đọc 𝙩ruyệ𝔫 𝙩ại # T𝙍uMT 𝙍U𝑌eN.𝘝𝔫 #

"Ngũ Hành". Kỳ Tửu ở bên vỗ tay đầy ý vị. "Ồ, không tệ."

Việt Độc nhất thời không biết nói gì.

Cô biết có lời chúc của Kỳ Tửu, dị năng của cô chắc chắn không kém bao nhiêu, kết quả dự đoán tốt nhất chính là một loại thuộc nhóm nguyên tố có lực công kích khá mạnh, tối thiểu sẽ không "gà".

Nhưng thể nào cũng không ngờ rằng lại được sắp xếp xa hoa như vậy cả!

Mà loại thuộc tính Ngũ Hành này bình thường chẳng phải đãi ngộ của nhân vật chính sao, cứ thế cho thẳng một cái hệ thống có phải không ổn lắm không?

Khuôn mặt Việt Độc lộ vẻ bối rối.

Kỳ Tửu trái lại không cảm thấy có vấn đề gì: "Ta trước cũng đã bảo chắc chắn không sao, dị năng của ngươi dễ dùng hơn Hình Kình Thương nhiều."

Việt Độc từ chối cho ý kiến, tất cả những loại dị năng toàn diện đều bởi vì chúng toàn diện mà không dễ gì điều khiển thuần thục được.

Nếu như vì quá hỗn tạp mà không cách nào luyện tinh thông mỗi loại thì mất vui lắm.

Cô nhìn tia sáng mờ dần với vẻ mặt phức tạp, yên lặng thử nhóm lửa, ngưng tụ nước, điều khiển cây cảnh,...

Chơi đến vô cùng vui vẻ.

Dù sao có ai mà chưa từng đọc qua mấy cuốn truyện kỳ ảo chứ, càng đừng nói tới cô sau này còn tiến vào giới giải trí.

Từ lúc còn là trợ lý người đại diện cùng nghệ sĩ xem kịch bản đến khi trở thành người đại diện có thể gánh vác một phương, số kịch bản cô phải tiếp xúc lại càng nhiều hơn.

Trong đó không thiếu những vở có bối cảnh kỳ ảo, xem quá nhiều không tránh khỏi tưởng tượng một chút cuộc sống khi có siêu năng lực, mà hiện tại cuối cùng cũng có thể tự thân trải nghiệm, sao có thể không hưng phấn cho được.

— Vì thế Kỳ Tửu dĩ nhiên bị bơ đẹp.

Đại tiểu thư rất không vui: "Ôi, nữ nhân, có mới nới cũ."

Việt Độc đầu cũng không thèm nâng lên sửa lại: "Tôi không phải nhân loại nha, là hệ thống."

Kỳ Tửu nhướng mày: "Nữ thống?"

Việt Độc bị cách xưng hô này dọa cho ngẩng đầu, tưởng tượng thử, đau đầu nói: "Vẫn là nữ nhân đi."

Kỳ Tửu liền bật cười: "Mặc kệ là nữ thống hay nữ nhân thì ngươi đều có mới nới cũ, bằng chứng xác đáng."

Cũ là ký chủ, mới là dị năng. Chỉ lo thử năng lực mới, chẳng thèm đếm xỉa tới ký chủ cô đơn lẻ loi bên cạnh, không phải có mới nới cũ thì là gì?

Việt Độc: "..." Ngài mà cũng biết cô đơn lẻ loi sao?

Cuối cùng, Việt Độc không còn cách nào khác, chỉ đành cùng Kỳ Tửu nghiên cứu dị năng, lúc này mới không "có mới nới cũ" mà là "cùng cũ vui mới".

Không bao lâu sau, hệ thống chủ lại thông báo nhiệm vụ chính mới: Thu phục một số sinh vật biến dị.

Bên dưới là danh sách cùng với biệt danh, chủng loài và vị trí.

Định giá của sinh vật biến dị cao hơn "đám tai họa", mỗi con trị giá 200 điểm tích lũy.

Kỳ Tửu: "Ồ, đây là quyết tâm để ta tranh giành vai trò với nhân vật chính sao, sau đó có phải còn cần đánh nhau với phe cao tầng bảo thủ phản đối dị năng nữa đúng không?"

Theo kịch bản, cho dù là đối đầu với "đám tai họa" hay tiêu diệt sinh vật biến dị gây nguy hiểm cho con người đều là nhiệm vụ của Hình Kình Thương cùng thuộc hạ của nhân vật chính hắn.

Bây giờ "đám tai họa" khó đối phó nhất đã bị cô ta tiện tay xử lý, mấy tên còn sống sót cũng mai danh ẩn tích, làm người khiêm tốn.

Sinh vật biến dị… có lẽ kết cục cũng sẽ là mai danh ẩn tích ha?

__________

Kỳ Tửu dự tính làm cá muối đến khi thế giới khôi phục trật tự ở mức độ nhất định thì sẽ ngụy trang thành một dị năng giả dịch chuyển tức thời bình thường, trà trộn vào tân thế giới, chẳng phải vậy rất tốt sao?

Thực tế là trước đó cũng có nhân viên mạng là dị năng giả phụ trách liên lạc liên hệ với cô ta, hy vọng cô ta có thể đến quân khu thành phố Thịnh Kinh, phát huy tác dụng nên có của dị năng giả dịch chuyển tức thời.

Song Kỳ Tửu thì hoàn toàn không có ý định trả lời, cô ta giả vờ bị mất điện thoại, không liên lạc được.

Mà nhân viên liên lạc bên kia sau mấy lần liên hệ không thành, đoán chừng đã coi cô gái trẻ này bất hạnh thiệt mạng…

Kỳ Tửu lại có thể sung sướng tiếp tục làm cá muối.

Tuy nhiên, không phải sự việc lúc nào cũng phát triển theo ý muốn của con người, dù người này có là dị năng giả Ngôn Linh duy nhất thì cũng thế thôi.

Ngày thứ hai sau thông báo nhiệm vụ, đúng lúc Kỳ Tửu dắt tay hệ thống nhà mình di chuyển đến sau lưng con hổ đen biến dị nào đó đã bất ngờ chạm mặt đội của nhân vật chính đang đánh hổ.

Việt Độc: "..."

Kỳ Tửu: "..."

Làm nhiệm vụ không sợ bị người ta bắt gặp, chỉ sợ gặp phải người quen.

Mặc dù Kỳ Tửu tự cảm thấy không quen Hình Kình Thương nhưng Hình Kình Thương thì lại rất quen cô ta đấy!

Duy trì liên lạc giao hảo gần ba năm, đối với giáo sư Hình chỉ yêu thí nghiệm không thích xã giao mà nói, Kỳ Tửu có thể gọi là bạn vong niên (1) của hắn - bởi bọn họ hơn kém nhau mười tuổi.

(1) Bạn bè chơi thân không kể tuổi tác.

Huống hồ cô gái nhỏ này còn là ánh sáng của võ thuật cổ truyền trong lòng cha hắn, và là cầu nối với anh trai thiên tài hàng xóm "nhà có mỏ quặng nên có thể tùy ý làm thực nghiệm vật lý nhưng khăng khăng không muốn nổi tiếng" trong truyền thuyết.

Vì vậy khi thấy Kỳ Tửu xuất hiện sau lưng hổ đen biến dị, phản ứng đầu tiên của Hình Kình Thương chính là: "Kỳ Tửu? Sao em lại ở chỗ này? Chỗ này nguy hiểm lắm, mau đi đi!"

Hết nhìn con hổ đen hiển nhiên ở cấp độ boss rồi lại nhìn thành viên đội nhân vật chính bị thương nhếch nhác, Kỳ Tửu hờ hững đáp: "Ta thấy các ngươi so ra còn nguy hiểm hơn đấy."

Nghe thấy tiếng động sau lưng, hổ đen xoay đầu, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, con mắt cực lớn lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Tuy rằng trí thông minh vẫn không cao nhưng so với trước khi biến dị quả thực thông minh lên không ít.

Chí ít có thể nhận ra hai cô gái trẻ da mỏng thịt mềm, trắng nõn xinh đẹp sau lưng này nhất định ngon miệng hơn đám đàn ông cường tráng, da thô thịt cứng, còn chống được đòn tấn công trước mặt.

"Grào—"

Đuôi hổ như cây roi dài quét ngang qua, chỉ cần một nhát này đã có thể xẻ đôi một người bình thường rồi.

Hình Kình Thương ngưng tụ sấm sét trong tay: "Cẩn thận!"

Phản ứng của Kỳ Tửu vô cùng nhanh, cô ta mở rộng hai tay bế ngang Việt Độc lên, nhẹ nhàng lùi lại mấy bước, vừa vặn né kịp đòn đánh úp.

Đuôi hổ không tấn công được mục tiêu, tiếc nuối thu về.

Mượn cơ hội này, Hình Kình Thương bổ tia sét xuống, nhưng bị con hổ đen linh hoạt tránh thoát.

Nó cũng nhận ra đội của nhân vật chính khó nhằn, không định dây dưa với bọn họ nữa, chỉ muốn tha hai con mồi trông có vẻ non mịn ngon lành về hang.

Toàn bộ cơ thể to bự của con hổ đen xoay lại, cổ hạ thấp, là dấu hiệu chuẩn bị tấn công.

Kỳ Tửu: "Chậc."

Cô ta đang định mở miệng sử dụng Ngôn Linh thì Việt Độc đã ngăn lại, thấp giọng bảo: "Để tôi làm cho."

Kỳ Tửu nhướng mày, trong mắt lóe lên sự hứng thú, lùi lại một bước: "Được nha, đúng lúc huấn luyện thực tiễn luôn."

Những ngày qua, Việt Độc đều luyện tập dị năng Ngũ Hành của mình, phương thức huấn luyện không chỉ giới hạn trong thông tin tải xuống và nghiên cứu về loại dị năng mà còn tập giải phóng năng lượng đến khi dị năng cạn kiệt, chiến đấu với Kỳ Tửu, v.v.

Có thể mời được đối tượng luyện tập lười biếng như này cũng không dễ dàng gì.

Kể cả không đụng tới Ngôn Linh thì bản thân Kỳ Tửu cũng đã mạnh đáng kinh ngạc, e rằng dị năng giả bình thường khó mà đánh bại được cô ta.

Việt Độc tiến bộ rất rõ ràng.

Dưới con mắt hãi hùng của đội nhân vật chính, Việt Độc chỉ sử dụng một mình nguyên tố lửa đã đánh con hổ đen thất điên bát đảo, ý thức bay biến, ầm ầm ngã xuống.

Thực ra cũng do hổ đen trước đó đã bị thương bởi Hình Kình Thương, nếu không sẽ chẳng dễ gì K.O một sinh vật biến dị trên danh sách như vậy.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc đội của nhân vật chính coi Việt Độc là cao thủ ẩn thế - người phụ nữ trẻ tuổi, trắng trẻo mảnh khảnh, nhanh gọn lẹ xử lý xong một con thú to lớn, một màn hiệu quả thị giác này thực sự khiến người ta phải trố mắt.

Không còn hổ đen đe dọa nữa, người trong đội nhân vật chính đều thở phào nhẹ nhõm.

Hình Kình Thương do dự tiến lên hỏi: "Bạn học Kỳ Tửu, đã lâu không gặp. Vị này là… bạn của em sao?"

Kỳ Tửu cười híp mắt khoác tay Việt Độc, giọng điệu thân mật: "Thêm một chữ nữa, là bạn gái của ta."

Hình Kình Thương: "?!!!"

Việt Độc: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.