Chương trước
Chương sau
Việc đầu tiên Việt Độc làm sau khi tiến vào thân xác mới chính là kéo chăn lông qua trùm kín mít cả người.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của ký chủ: "Lại còn xấu hổ cơ."

Việt Độc im lặng không đáp, khó hiểu lườm cô ta: "..." Đâu phải ai cũng mặt dày được như ký chủ cô!

Việt Độc bọc mình vào trong chăn rồi mới từ trên giường ngồi dậy.

Cảm giác một lần nữa có được thể xác thực sự rất kỳ diệu, so với sự nhẹ bẫng không trọng lực khi làm dữ liệu thì cảm giác có sức nặng bao phủ bên ngoài cơ thể càng khiến cô thấy an tâm hơn.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Việt Độc ngập ngừng nâng cánh tay phải lên, tầm nhìn rơi xuống cổ tay.

Nơi ấy một mảng trắng tinh tựa như mỡ đông, có thể lờ mờ nhìn thấy mạch máu màu xanh lơ nhạt.

Nhất thời không nói lên nổi là tâm trạng gì, Việt Độc nhắm mắt lại, thở ra một hơi. Sự lúng túng chỉ tồn tại trong giây lát, lúc mở mắt lần nữa thì đã bình tĩnh như thường.

"Cần ta mang quần áo qua đây giúp ngươi không?" Kỳ Tửu hỏi.

Việt Độc: "Có."

Cô vốn tưởng Kỳ Tửu sẽ sử dụng Ngôn Linh tùy tiện di chuyển một bộ quần áo qua, nào ngờ vị đại tiểu thư này vậy mà lại tự mình đứng lên, bước đi nhanh nhẹn về phía tủ đồ.

Không bao lâu sau Kỳ Tửu đã xách theo một chiếc đầm quay lại.

Trừ đồng phục ra thì đồ của Kỳ Tửu chủ yếu đều là váy liền áo, lý do chính là dễ mặc, chỉ cần tùy tiện tròng qua đầu một cái là xong.

Mà chiếc đầm hiện giờ Kỳ Tửu đang mang tới rõ ràng là của cô ta, là chiếc cô ta trước cũng từng mặc.

Vẻ mặt Việt Độc phức tạp: "Cho tôi sao?"

Kỳ Tửu nhẹ nhàng tung chiếc đầm lên đầu gối cô, nhướng mày: "Không thì chẳng lẽ là ta mặc."

Việt Độc: "Nhưng mà… Nhưng mà bộ này trước cô từng mặc rồi chứ!"

"Tất nhiên là rồi, tủ đồ của ta thực sự không có bộ nào chưa từng mặc cả. Sao, ngươi chê ta à?" Kỳ Tửu cụp mi đáp, lộ ra vẻ thất vọng dù không một biểu cảm.

Việt Độc cạn lời.

Quả thực vị đại tiểu thư Kỳ Tửu này không hề giống với những đại tiểu thư bình thường, cô ta làm biếng dạo phố mua sắm, vốn dĩ chẳng có phong thái nên có của thiên kim nhà giàu trong truyền thuyết.

Cái gì mà "quần áo mặc một lần là vứt", "tủ đồ to đùng treo đầy lễ phục lộng lẫy chưa bóc nhãn", tất cả đều không tồn tại!

Cơ mà cứ cho là vậy thật đi thì Việt Độc vẫn chắc chắn rằng Kỳ Tửu nhắc đến chuyện này chỉ là cái cớ.

Cô ta không thể không rõ ý đồ của mình nhưng lại cứ cố tình giả ngu.

Việt Độc có thể làm gì được đây, cô cũng bất đắc dĩ lắm chứ bộ, gặp phải ký chủ thích trêu ghẹo hệ thống như này, cô còn có thể nói được gì?

Cầm lấy chiếc đầm sáng màu kia, Việt Độc quay sang Kỳ Tửu nở nụ cười: "Tôi cần thay đồ."



Kỳ Tửu tiếp tục giả ngu: "Vậy thì thay đi."

Việt Độc không nói gì, độ cong khóe miệng nâng lên một chút.

"..." Kỳ Tửu có lẽ biết còn trêu nữa thì hệ thống sẽ thực sự bùng nổ nên lùi lại nhường một bước: "Ta đến phòng khách ăn chút gì đó trước."

Bên cạnh không có một ai, Việt Độc cuối cùng cũng được thả lỏng, vội vàng tròng chiếc đầm lên người.

Hừm, ngực hình như hơi chật.

Nghĩ đến vóc dáng của Kỳ Tửu…

Bỏ đi, tốt hơn không nên nghĩ tới.

Trước sau tốn công khoảng mười mấy giây thì Việt Độc cũng xuống giường, có chút không quen thích ứng với cảm giác chân chạm đất, đi đến phòng khách.

Kỳ Tửu nửa nằm trên ghế sô-pha, đồ ăn vặt trên bàn trà không có dấu vết đụng qua, xem ra câu đi ăn gì đó kia chỉ là cái cớ.

Việt Độc ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Kỳ Tửu lập tức như người không xương nghiêng sang, sườn mặt thân mật áp vào hõm cổ Việt Độc, phát ra tiếng thở dài mãn nguyện.

"Thật ấm áp." Cô ta thì thầm.

Ngón tay trắng nõn thon dài thuận theo góc cạnh bò lên, cuối cùng chuẩn xác dừng ở cổ Việt Độc, ở khu vực có thể cảm nhận rõ ràng được sự dao động của sinh mệnh: "Cũng có tim đập."

Đầu ngón tay dừng tại đây chốc lát rồi tiếp tục lên trên, giữ chặt quai hàm với đường nét xinh đẹp, kéo qua: "Và hô hấp."

Kỳ Tửu cười càng thêm tươi tắn: "Này thực sự quá tốt."

Khóe mắt Việt Độc giật giật: "... Thật không?"

Cảm giác bị đùa giỡn kỳ lạ kia lại tới rồi.

Kỳ Tửu cọ cọ trên bả vai cô, nhắm mắt, hô hấp dần đều đặn.

Việt Độc phát giác có gì đó không đúng, cẩn thận quay qua nhìn cô ta.

Đây là ngủ rồi hả?

Việt Độc bị coi như gối đầu không biết nên khóc hay cười.

Bỏ đi, để cô ta ngủ cho ngon.

Việt Độc nhẹ nhàng chỉnh thành tư thế thoải mái nhất, dựa vào đệm tựa sô-pha, lần đầu tiên có được giấc ngủ say sau ba năm.

__________

Cuộc sống của Việt Độc sau khi có được thể xác so với khoảng thời gian đợi chờ nhàm chán trong không gian tinh thần phong phú hơn nhiều.

Trên bàn đầy ắp những đĩa thức ăn tinh xảo, cháo ngọt đựng trong bát sứ bốc khói nóng hôi hổi, canh thịt, cơm gạo Bích Canh (1) màu lục nhạt óng ánh.

(1) Gạo Bích Canh là một loại gạo có màu lục đặc trưng, sản vật của huyện Ngọc Điền, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc và là cống phẩm dưới triều nhà Thanh.

Đây đều là những món ăn hàng đầu ở cửa hàng hệ thống, trước đây toàn là cô nhìn Kỳ Tửu ăn, hiện giờ cuối cùng cô đã có thể tự mình ngồi vào bàn rồi.

Việt Độc rất chi là hài lòng.

Kỳ Tửu ngồi đối diện cô, một tay chống cằm, mỉm cười quan sát.

Việt Độc nâng mí mắt lên: "Sao thế?"

Kỳ Tửu: "Ta nhớ là… trước có hệ thống nào đó từng bảo có thể trở thành quản gia toàn năng của ta mà nhỉ?"

Việt Độc hồi tưởng một chút, nhớ lại thỏa thuận hơn hai năm trước, bèn nói: "Chuyện này sao, hẳn là tôi."

Còn hỏi hệ thống nào, rõ ràng chỉ gặp có mỗi hệ thống là cô được chưa!

Kỳ Tửu: "Hóa ra ngươi còn nhớ, vậy thì quá tốt, lại đây thực hiện chức trách của quản gia nào."

Việt Độc có dự cảm chẳng lành: "Ví dụ?"

"Ví dụ, đút ta ăn." Kỳ Tửu chỉ chiếc thìa bạc trước mặt.

Việt Độc: "... Tôi không nhớ quản gia có loại chức trách này đâu."

"Quản gia chân chính cần phải hoàn thành hoàn hảo mọi yêu cầu của chủ nhân, chuyện nhỏ như đút cơm này thì có đáng gì."



Thực ra mà nói, chức trách của quản gia phải là chịu trách nhiệm phân công, giám sát và nghiệm thu công việc của toàn bộ nhân viên phục vụ trong biệt thự, đảm bảo cả tòa nhà vận hành trơn tru. Nhưng công việc này hiển nhiên không thích hợp với Việt Độc - suy cho cùng thì ở đây ngoại trừ chủ nhân làm gì còn ai khác.

Với Việt Độc, hình dung chính xác hơn phải là phụ tá mới đúng.

Cơ mà bất kể là quản gia hay phụ tá đều phải thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân ngôi nhà.

Được rồi, đút thì đút.

Dẫu có nói thế nào thì trong lòng Việt Độc đều rất biết ơn Kỳ Tửu. Cho dù là làm nhiệm vụ hay tích điểm, không nghi ngờ gì Kỳ Tửu cũng là chủ lực, mà cô nhiều nhất chỉ có thể tìm kiếm thông tin.

Tuy rằng điều này khiến Việt Độc từng làm người đại diện, quen tự mình đảm nhiệm mọi thứ có hơi không thích ứng được nhưng không thể không nói, cảm giác được boss gánh team thực sự rất tuyệt vời.

Cô luôn nói Kỳ Tửu thích nhàn hạ, thực ra người ăn bám Kỳ Tửu là cô mới làm biếng suốt…

Nghĩ đến đây, Việt Độc liền thở dài, nhưng vẻ mặt lại dịu đi.

Cô cầm chiếc thìa lên, múc một ít cháo ngọt - đến mức vừa đủ không bị sánh ra ngoài khi di chuyển, rồi đưa tới bên miệng ký chủ.

Kỳ Tửu không chút khách khí há miệng: "A."

Đưa tới một đũa thức ăn, a.

Đưa tới một thìa canh thịt, a.

Đưa tới một viên bánh trôi, a.

Ba năm bầu bạn, đối với sở thích ăn uống của Kỳ Tửu, Việt Độc có thể nói nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng Kỳ Tửu không hề có ý để cho cô đút mãi thế.

"A." Cô ta cũng gắp một đũa đưa tới bên miệng Việt Độc, "Thích cái này không?"

Việt Độc do dự: "Cô vẫn ổn chứ?"

Bản thân Kỳ Tửu ăn còn chẳng muốn động đũa vậy mà lại chủ động gắp đồ ăn cho cô?

Chẳng lẽ bị thứ gì đó kỳ quái ám rồi!

Kỳ Tửu dường như hiểu rõ những lời chưa nói hết của cô, màu mắt tối sầm xuống, lặp lại: "Thích cái này không?"

Việt Độc giật mình: "Thích!"

Sau đó cẩn thận ăn món ký chủ gắp cho.

Kỳ Tửu hài lòng thu tay.

Việt Độc vừa nhai nuốt, vừa kinh hãi nhìn khóe miệng đại tiểu thư vẽ thành nụ cười.

… Ký chủ này chắc chắn là bị chập chỗ nào đó rồi!

Trong bầu không khí mờ ám kỳ lạ cô đút tôi một thìa, tôi gắp cô một đũa, Việt Độc càng lúc càng khó nuốt trôi, cuối cùng phải bảo dừng: "Thành thật xin lỗi, tôi no rồi."

Kỳ Tửu: "Mới thế đã no rồi?"

Việt Độc thành thật gật đầu.

Kỳ Tửu: "Mèo còn ăn nhiều hơn ngươi."

Việt Độc không muốn phản bác, cô nghi ngờ con mèo trong lời Kỳ Tửu là con mèo lớn - lão hổ kia.

Kỳ Tửu buông tha cô, tự gắp thức ăn ăn: "Đã không muốn ăn nữa thì thôi."

Việt Độc: "Đó là…" Đũa của tôi mà.

Kỳ Tửu nhướng mày: "Sao? Còn chưa đi, muốn đút ta ăn tiếp à?"

Việt Độc yên lặng ngậm miệng, quyết định vờ như không có gì xảy ra.

Cuộc sống thường ngày của ký chủ cùng hệ thống chính là ăn, ngủ, hù dọa "đám tai họa" và chơi cờ ca-rô.

Chơi cờ ca-rô là cách giết thời gian mới của Kỳ Tửu.

Lúc đầu, Việt Độc còn muốn dùng gói dữ liệu cờ ca-rô thông minh đã tải xuống để đối phó với Kỳ Tửu, sau đó bị tóm được thì không dám nữa, chỉ có thể dùng tư duy của con người dốc hết sức.

Trong cuộc chiến cờ ca-rô này, bên thua phải chịu trách nhiệm bế bên thắng về giường.

Đây là thứ hình phạt "trời đánh" gì vậy!



Việt Độc vốn cho rằng Kỳ Tửu muốn làm biếng mới nảy ra ý tưởng này, dù sao thể lực của cái "túi da" mà hệ thống phát dường như khá mạnh nên cô cũng không để ý.

Nhưng cuối cùng tỷ lệ thắng lại là 50-50.

Nằm trong vòng tay của ký chủ, Việt Độc hoài nghi "thống" sinh: "Kỳ Tửu, cô thực sự đã cố hết sức rồi sao? Không có nhường?"

Kỳ Tửu: "Ngươi gọi ta là gì?"

Việt Độc lập tức đổi giọng: "A Tửu!"

Kỳ Tửu khẽ gật đầu rồi mới đáp: "Không có, đây là trình độ thật, nhường đối với ta có ích gì, chẳng lẽ ta sẽ vì bế ngươi mà cố tình thua chắc?"

Việt Độc chìm trong suy tư: "..."

Mặc dù tính cách của Kỳ Tửu quả thực không giống kiểu sẽ sẵn lòng bế một ai đó nhưng nghĩ kiểu gì cũng quá đáng ngờ, cô giữ nguyên quyền hoài nghi hợp lý.

Đừng thấy ngày tháng của bọn họ trôi qua thật thoải mái mà lầm, trên thực tế, bên ngoài đang không có lấy một điểm yên bình.

Thiên nhiên rất công bằng, mặc dù động thực vật biến dị không có được trí thông minh của nhân loại nhưng chúng lại có sức mạnh nhỉnh hơn dị năng giả con người.

Thêm nữa, chúng dường như lúc nào cũng ở trạng thái cuồng bạo, cho dù có từng là thú cưng cực kỳ ngoan ngoãn cũng sẽ nhe nanh múa vuốt về phía chủ nhân của mình.

Quan trọng nhất là số lượng sinh vật biến dị nhiều hơn nhiều dị năng giả con người…

So với thương vong do sinh vật biến dị gây ra, "đám tai họa" giết chóc bừa bãi còn không được coi là vấn đề lớn.

Ngay từ một tháng trước, cao tầng của Thịnh Kinh đã nhanh chóng tiến hành cứu viện, tiểu đội tìm kiếm cứu nạn ở Thịnh Kinh tiến hành tìm kiếm theo kiểu cuốn chiếu, đưa dân chúng có thể tìm thấy vào quân khu thành phố - khu vực an toàn nhất trước mắt trong toàn thị.

Về cơ bản thì thành phố nào cũng làm thế.

Tiểu đội tìm kiếm cứu nạn tất nhiên cũng đã tới khu đô thị Kỳ Tửu đang sống.

Trước cả khi họ bước chân vào cổng khu đô thị, Việt Độc đã phát hiện ra dấu vết, đồng thời hỏi ý ký chủ có muốn đi cùng không.

Hiển nhiên trưng cầu ý kiến chỉ là làm cho có, cả hai đều biết sẽ không bao giờ rời đi.

Không nơi nào có thể an toàn hơn ở trong ngôi nhà đã được che chở bởi Ngôn Linh.

Vì vậy, lúc thành viên của tiểu đội tìm kiếm cứu nạn tìm kiếm những người còn sống sót, Kỳ Tửu đã ngồi trong phòng khách mờ tối sau khi tắt đèn, yên lặng lắng nghe động tĩnh từ họ.

Chỉ có lác đác mấy người còn sống sót ở khu đô thị này, không cách nào khác, việc phủ xanh được thực hiện quá tốt, sinh vật biến dị cũng nhiều bất thường.

Kỳ Tửu vốn dĩ chẳng để tâm đến tình hình xung quanh nên tất nhiên sẽ không ra tay giúp đỡ.

Kết thúc, tiểu đội tìm kiếm cứu nạn lái xe đưa những người sống sót đi, Kỳ Tửu đứng bên cửa sổ sát đất, thản nhiên nhìn theo họ rời khỏi đây.

"Nhiệm vụ thu phục 20 tên "tai họa" đã hoàn thành." Việt Độc mở miệng lên tiếng. "Trong thời gian ngắn, hệ thống chủ hẳn sẽ không đưa ra tiếp nhiệm vụ khác."

Kỳ Tửu uể oải vỗ tay: "Thế thì quá tốt, đã không có nhiệm vụ vậy cứ đợi ở nhà đi."

— Tận cho đến khi "sương mù tái sinh" lần thứ hai buông xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.