Trong đầu cô ta đột nhiên quét qua một tia sáng.
Trong giây lát tất cả đều rõ ràng rồi.
Người đàn ông trước kia đi bên cạnh Tề Vân Diên, chắc chắn chính là Vệ Thường Khuynh.
Thân hình tương tự, vẻ mặt tương tự.
Mũi tiêm thay đổi khuôn mặt.
Râu giả.
Cô ta ái mộ anh nhiều năm như vậy, lại không hề nhận ra anh.
Mạt Na bấm chặt vào lòng bàn tay mình, móng tay găm vào lòng bàn tay, rất đau, nhưng cô ta lại như không có cảm giác gì.
Vậy thì, lúc ở Vệ gia, Vệ Thường Khuynh đã tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện cô ta và bà Vệ làm rồi.
Mặt cô ta đột nhiên nóng bừng lên.
Nhưng cảm giác lúc này của cô ta là hối hận nhiều hơn. Nếu như lúc đó cô ta nhận ra anh, vậy thì cô ta cũng bằng lòng giúp anh, anh muốn làm gì, cô ta đều có thể giúp anh. Cướp phi cơ, đánh tinh tặc, cô ta đều có thể ở bên cạnh anh, thậm chí, thân phận của cô ta sẽ mang đến nhiều thuận tiện hơn cho anh.
Vậy thì lúc này, người đứng bên cạnh anh chắc chắn sẽ là cô ta rồi.
Cô ta đột nhiên tiến lên một bước, nhìn Vệ Thường Khuynh, nói: “Chuyện này giao cho em đi, em đi làm, đến yêu cầu toà án quân sự phúc thẩm...”
Thủ trưởng đột nhiên cau mày lại.
Mạt Na đây là đang tranh biểu hiện với Tề Vân Diên à?
Trước khi Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh vẫn chưa lên tiếng, ông ấy lạnh lùng nói: “Không cần đâu, những thứ Vệ Thiếu soái và Tề Vân Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/415043/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.