Nhưng Tướng quân Mali đảo mắt, ngẩn ra coi như không nhìn thấy ánh mắt ông ta.
Cho dù nhìn thấy rồi, ông cũng muốn cười lạnh.
Mọi người là đối thủ một mất một còn mấy chục năm rồi, ra hiệu với tôi gì chứ?
Không có ai trả lời tiến sĩ Lam cũng không được.
Tướng quân Mạt liền nói: “Mời tiến sĩ Lam ngồi. Không biết tiến sĩ Lam lần này đến quân đội là có mục đích gì?”
Ông ta hỏi thẳng luôn, cũng là để nói cho tiến sĩ Lam biết, nói ngắn gọn, bọn họ vẫn còn chuyện khác cần bàn.
Thật ra lúc ông ta nói thì tiến sĩ Lam cũng đã ngồi xuống rồi, đồng thời, ông ta để cái cặp da của mình lên mặt bàn, hướng về phía bục chỉ huy.
“Nhiệm vụ tôi đến lần này rất quan trọng, tôi cũng không phí lời nhiều làm gì cả, để tôi nói thẳng luôn.” Ông ta dừng một chút nói: “Thành quả nghiên cứu của căn cứ ước chừng có thể nghiệm thu được rồi.”
Mọi người nghe mà giật mình.
Cái căn cứ nghiên cứu này nghiên cứu nhiều như vậy, đốt bao nhiêu kinh phí đầu tư hàng loạt, nếu như thật sự không ra được thành quả gì, bọn họ cũng vui vẻ chấp nhận à?
“Tiến sĩ Lam nói thử xem.” Lúc này Tướng quân Mali cũng quên ánh mắt chiến tranh vừa nãy của Tướng quân Mạt rồi, ông ta cũng có chút mong đợi hỏi.
Tiến sĩ Lam đảo mắt nhìn mọi người một cái, nói: “Thành quả nghiên cứu của chúng tôi là binh chủng đặc biệt.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/415037/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.