Tề Tiểu Tô cắn răng.
Nếu cô có khí khái một chút, chắc sẽ đứng thẳng dậy bỏ đi, để anh lại một mình, toàn thân như lửa đốt. Nhưng cảm giác khi anh vùi sâu trong cơ thể mình khiến cô cũng không nhẫn nhịn được.
“Anh muốn ăn bơ làm biếng à?” Cô hừ một tiếng.
Vệ Thường Khuynh không ngờ rằng cô sẽ đáp trả như vậy, lập tức cười khổ.
Anh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhấc bổng cô lên, dường như không mất chút sức lực nào, sau đó lại hạ xuống: “Không làm biếng, anh dùng cách này giúp em nắm quyền chủ động, có được không?”
Đúng thật là...
Giống như một con búp bê vải bị anh nâng lên rồi đặt xuống, Tề Tiểu Tô cứ bị nâng lên rồi đặt xuống chỉ mấy lần thôi đã không chịu nổi.
“Em không muốn quyền chủ động nữa!” Cô khẽ gào lên.
Như này đâu có phải là cô chủ động? Rõ ràng là anh chủ động đó chứ.
Hơn nữa, lúc anh ấn cô xuống vô cùng mạnh mẽ, bản thân anh còn thuận thế nhướn người lên, hai loại lực này gộp lại, khiến cô không chịu nổi.
Nhất là với góc độ như thế này.
“Sao lại không muốn nữa?” Chất giọng trầm thấp của Vệ Thường Khuynh vang lên bên tai cô.
“Không muốn nữa là không muốn nữa thôi.”
“Vậy là em chủ động từ bỏ đấy nhé, đợi lát nữa em chỉ có thể bị động thôi.”
Sao câu này nghe cứ thấy gian gian thế nhỉ? Chỉ có thể bị động? Bị động?
“Người bị động không có tư cách phản kháng và phản đối đâu, tiếp sau đây em chỉ cần phối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414883/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.