Nói ra thì, Vệ Thường Khuynh cũng lờ mờ cảm thấy có chút kì diệu.
Trước kia khi đến thời đại này, anh rơi xuống sơn trang Long gia, sau khi mua lại nó, anh giao lại cho cô, lẽ nào duyên phận giữa hai người đã được định sẵn từ sớm như vậy sao?
“Ừ, nói không chừng là vì có em ở đó.”
Giỏi lắm, hay rồi, còn biết nói lời ngon tiếng ngọt cơ.
Tề Tiểu Tô bĩu môi: “Nhưng mà, anh để Khương Thất với những người kia ở lại đây mà vẫn nhớ đem giấy tờ nhà đất về Liên minh các hành tinh hả? Sao không để lại một hai căn cho Khương Thất? Còn nữa, sau khi mất trí nhớ anh cũng chưa quay lại đây lần nào, bao năm nay Khương Thất và các thuộc hạ khác mải miết tìm đồ giúp anh, anh có để lại đủ tiền cho họ không? Trước đó anh cũng chẳng hỏi han tới.”
Vệ Thường Khuynh nhíu mày: “Chuyện này cũng cần phải hỏi sao? Nghe họ nói chuyện trước đó, là biết ngay họ không đến mức không có tiền tiêu, còn nữa, anh thực sự không nhớ nổi chuyện gì hết.”
“Việc anh mất trí nhớ...” Tề Tiểu Tô có chút lo lắng: “Liệu có gây tổn hại gì cho cơ thể không?”
“Khương Thất nói, có lẽ anh bị mất trí nhớ từng chút từng chút một, sau khi mẹ anh đi tìm Thủ trưởng ban chấp hành, ông ấy đã phát hiện ra, trí nhớ của anh dường như kém đi, trong thời gian làm tướng quân ở thời cổ đại cũng thỉnh thoảng nhắc tới việc quên cái này quên cái kia.” Vệ Thường Khuynh nói: “Chỉ là lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414882/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.