Bị Tư lệnh Ngũ phê bình không biết nặng nhẹ như thế, Tần Yên Vũ cũng biết bản thân đã hồ đồ rồi. Cô ta nhếch môi cười gượng, không dám hỏi tiếp nữa.
Đường gia.
Ông Đường cũng đang thở dài.
“Nếu không phải đột nhiên Khương Thất nói nhận được lệnh của Long Gia phải nhanh chóng trở về, tôi thật không biết phải làm sao mới được nữa.”
Vốn dĩ mấy hôm trước Khương Thất đã tìm đến cửa đòi lại nhẫn ngọc, nhưng lúc đó Đổng Ý Thành nói sao cũng không chịu trở về Đường gia, hơn nữa còn nói với họ, anh đồng ý làm giám định thân thích, chẳng qua vì muốn làm tròn tâm nguyện của bố anh, chứ không phải bản thân muốn nhận người thân. Cho dù biết bản thân là người Đường gia, nhưng một anh chưa từng nghĩ sẽ đổi sang họ Đường, hai chưa từng muốn trở về sống trong Đường gia, ba càng không định quây quần dưới gối họ.
Những ngày tháng trước đây sống thế nào, sau này vẫn sẽ sống như thế.
Còn về chiếc nhẫn ngọc đó, bất luận ông có nói thế nào, Đổng Ý Thành đều im lặng không nói.
Tuy ông Đường biết nhẫn ngọc có tám chín phần đang ở trong tay anh, nhưng cũng không dám cưỡng ép anh. Dù gì, đây cũng thật sự là cháu trai của ông, là huyết mạch của Đường gia họ.
Hơn nữa, cốt cách và chí khí của Đồng Ý Thành khiến ông cảm thấy rất hài lòng.
Ông cũng không nhẫn tâm cưỡng ép hỏi, khiến chút thân tình vốn đã mỏng manh này ngày càng phai nhạt.
Cũng may, vào ngày đã hẹn, Khương Thất đột nhiên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414811/chuong-781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.