Giết một người đã không dễ dàng, bây giờ lại đến thêm một người, trong tay còn có sủng, anh ta chỉ có thể...
Liều một phen, cùng lắm thì cùng đến chỗ chết thôi.
Suy nghĩ này chợt lóe lên, Bạch Dư Tây lại một lần nữa nắm chặt con dao trái cây dính đầy máu, anh ta thở dốc hỏi: “Ông chủ của bọn mày là ai?”
“Nhóc con, đã biết rõ tạo sẽ không trả lời còn hỏi, mày muốn kéo dài thời gian à?” Gã cầm súng vừa nhìn đã nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, gã cười lạnh nói: “Nhưng, cho dù cho mày thêm thời gian mấy câu để thở, mày cũng không thể thoát chết lần này đầu. Chi bằng nói cho tao biết, là ai đã bảo mày điều tra chuyện năm đó?”
Bọn chúng không tin, bây giờ còn có người chỉ vì một chân tướng, vì báo thù cho đồng nghiệp và đàn em, có thể theo đuổi một vụ án treo nhiều năm không biết mệt như vậy. Nhất định phải có thù lao và lợi ích lớn mới có thể sai khiến anh ta, mà cái người bảo anh ta điều tra kẻ đứng sau chuyện này, chính là người mà ông chủ bọn chúng muốn biết.
Trong lúc hắn nói chuyện Bạch Dư Tây cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, anh ta đã mệt lắm rồi, có thể khôi phục một chút thì hay một chút, đồng thời, còn nắm bắt thời cơ cướp lấy khẩu súng.
Tuy tình thế này đối với anh ta mà nói đã gần như tuyệt vọng, nhưng anh ta cũng không phải là một kẻ yếu đuối tùy tiện từ bỏ bản thân như vậy.
Nếu có thể, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414809/chuong-779.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.