“Chúc lão đại, anh nói cái gì cơ?” Đường gia xảy ra chuyện lớn gì?
Chúc Tường Đông nói tiếp: “Chuyện đó hình như xảy ra vào thời điểm Đường Diệc Đức mới mười mấy tuổi, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng một gia tộc lớn có nhiều người như Đường gia, trong vòng ba tháng có rất nhiều người chết, cuối cùng chỉ còn lại mình hai cha con Đường gia.”
Cả đám nghe mà sững cả người.
Lúc này Tề Tiểu Tô cũng phát giác được có chuyện kỳ quái.
Đúng vậy, theo lý mà nói, với thân phận và địa vị của Đường lão thì cho dù bị mất con trai, trong tộc của ông ấy hẳn phải còn những người khác chứ, dù có phải nhận con thừa tự, hoặc kiếm một người thừa kế. Ông ấy có địa vị ở thủ đô như vậy, với bản tính của con người, thì hẳn phải có họ hàng trong tộc đến tìm nơi tựa vào mới đúng. Nhưng theo như cô được biết, vợ chồng ông bà Đường vẫn luôn sống chỉ có hai người, đi tìm con trai khắp nơi, hình như họ cũng không có ai hỗ trợ, tuổi tác cũng đã lớn nhưng dường như bên cạnh họ không có một người con cháu nào cả.
Cô nghĩ đến một vấn đề khác, hơi nhíu mày: “Không phải là gia tộc đó có bệnh di truyền đấy chứ?” Cho nên mọi người đều bị bệnh chết cả. Nếu thật sự là như vậy, cô không hề hi vọng Đổng Ý Thành thật sự là con cháu của Đường gia!
Tề Tiểu Tô đứng lên, nhìn về phía phòng khách.
Vệ Thường Khuynh nắm chặt tay cô: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414780/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.