Đến rồi. Hai chữ này cùng đồng thời hiện lên trong suy nghĩ của Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô. Tối qua, Hệ thống Tiểu Nhất đã điều tra ra chuyện Hồng Tinh và hai ông bà Đường gặp nhau. Là do hai ông bà Đường tìm đến trước và cũng chính vào ngày mà bọn họ đã đưa Hồng Tinh về nhà. Sau đó, ông bà Đường đưa Hồng Tinh đến thủ đô, tối hôm qua họ còn tổ chức một bữa tiệc, nhưng trong bữa tiệc đó cũng không có tin tức gì đặc biệt được truyền ra ngoài. Tề Tiểu Tô đoán, hẳn là Hồng Tinh có liên quan đến người con trai bị mất tích của nhà họ Đường. Nhưng giờ họ lại tới tìm anh của cô là vì nguyên nhân gì? Tề Tiểu Tô gằn giọng, nói: “Người đã đến thì phải tiếp thôi.” “Vậy mời ông ta vào đi. Một mình ông ta tới à?” Sắc mặt của Đổng Ý Thành hơi trầm xuống. Tối hôm qua anh nghe Tề Tiểu Tô nói cũng đã mơ hồ đoán rằng ông ta đến là vì có liên quan đến chuyện thân thế của bố anh, nhưng nói thật anh cũng không thấy vui lắm. Sống hai mươi mấy năm, anh chưa từng cảm thấy thân thế của mình có vấn đề gì, cho dù bố anh không phải là con ruột của ông nội anh thì sao chứ? Bây giờ anh đang là con trai của Tề Tông Dân, là anh trai của Tề Tiểu Tô. “Mọi người cứ tiếp tục ăn đi.” Đổng Ý Thành đứng lên. Lương Lệ lại nói: “Có hai người, đi cùng còn có một cô gái nữa.” Chẳng lẽ Hồng Tinh cũng tới? Chờ khi bọn họ đi vào, Tề Tiểu Tô biết ngay mình đã đoán đúng. Cô tiếp tục ngồi ăn trong phòng, còn Đổng Ý Thành tới phòng khách tiếp đón bọn họ. Nhưng giữa phòng ăn và phòng khách chỉ cách nhau một cái giá gỗ thôi, Tề Tiểu Tô vẫn nhìn thấy được Hồng Tinh. Có điều Hồng Tinh của hiện tại thay đổi khá nhiều so với lúc trước, kiểu tóc thay đổi, quần áo cũng gọn gàng, áo khoác dài bên ngoài, trong tay còn xách theo một chiếc túi xách hàng hiệu không dưới một vạn tệ. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến Tề Tiểu Tô phải cảm thán ra miệng. Thế này chẳng phải đã rõ là cô ta được nhận là cháu gái của nhà họ Đường rồi? Sự đời như bàn cờ xoay vần ấy nhỉ. Ban đầu gặp nhau ở nhà giữ tro cốt, bọn họ nào nghĩ được sẽ gặp lại cô ta như thế này? Trong phòng khách. “Mời ngồi.” Đổng Ý Thành đưa tay ra làm động tác mời. Từ cái nhìn đầu tiên thấy Đổng Ý Thành, tâm tư của Đường lão đã như nước chảy cuồn cuộn, suýt thì không khống chế được cảm xúc. Giống, quá giống! Người khác nhìn thấy bức chân dung của ông cụ nhà họ Đường, thật ra bức hình đó là ở thời điểm cụ đã vào tuổi trung niên, cũng hơi có tuổi rồi, dáng vẻ cũng có sự thay đổi. Bọn họ không biết, khi ông cụ nhà họ Đường còn trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi thì dáng dấp của cụ trông giống hệt như Đổng Ý Thành hiện tại! Quá giống! Chí ít cũng phải giống đến bảy, tám phần! Cũng giống ông thời còn trẻ đến mấy phần! Người ta nói có di truyền cách đời, giờ xem ra đúng là có thật! Hơn nữa, khi lần đầu tiên Đường lão nhìn thấy Đổng Ý Thành, trong lòng ông có một loại cảm giác rất kỳ lạ, loại cảm giác này không hề có lúc nhìn thấy Hồng Tinh. Chẳng lẽ đây mới thật sự là cảm giác máu mủ ruột thịt? Hai mắt của Đường lão lập tức đỏ lên. Đây mới thực sự là cháu của ông phải không? “Cháu, cháu…” Môi ông giật giật, ấy vậy mà lại ấp úng nói mãi không ra lời. Trước mặt người khác ông là Đường lão kiêu ngạo lạnh lùng, thế mà ở trước mặt Đổng Ý Thành thì cả một câu cũng không nói được. Hồng Tinh thấy thái độ của ông, trong lòng lập tức hơi có cảm giác khó chịu. Nhưng cô ta vẫn còn đang trong sự kinh ngạc chưa dứt ra được. Hai ông cháu cô ta ngồi taxi tới đây. Lần đầu tiên Tề Tiểu Tô đến biệt thự Long gia cũng là ngồi taxi đến, bởi vì trước kia mụ già quản gia nhà họ Biên từng gây hấn với tài xế taxi của thành phố D, nên ở thời điểm ấy suýt nữa đã không có người nào muốn chở cô đến đây. Nhưng hiện giờ biệt thự Long gia đã là của cô, bà Kim cũng nhiều lần gọi xe, rồi Khưu Linh Phương cũng đến đây bằng taxi, tin tức được truyền ra ngoài khiến những tài xế lái xe taxi đều nghĩ rằng có thể được trở khách đến đây chính là vinh dự. Cho nên khi vừa nghe khách nói muốn đến biệt thự Long gia, tài xế đã vô cùng vui vẻ. Vừa tiến vào địa phận của biệt thự, tài xế đã giới thiệu ngay cho bọn họ, bắt đầu từ tấm bảng hiệu ở bìa rừng kia, tất cả chỗ này đều là đất của tư nhân. Tiến lên phía trước còn một đoạn đường rất dài. Hồng Tinh phải trợn cả mắt lên. Một nơi rộng lớn như thế mà tất cả đều là của tư nhân á! Thế này đâu thể chỉ khái quát trong một từ giàu có được chứ? Khi nhìn thấy tòa biệt thự giống như một tòa thành tuyệt đẹp, đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Hoa cỏ xanh mướt, dây leo khắp nơi giống như một bức tranh. Lần đầu tiên khi nhìn thấy anh em nhà Tề Tiểu Tô, cô ta đã biết điều kiện kinh tế của họ chắc chắn không kém, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới lại có thể giàu đến mức độ này. Sớm biết như thế thì cô ta cần gì phải đến thủ đô để chen vào cái xã hội thượng lưu đó? Chỉ cần có thể được ở bên cạnh Đổng Ý Thành, chẳng phải cô ta đã thành công chúa rồi sao? Đi vào phòng khách, nhìn thấy Đổng Ý Thành mặc một bộ áo len xám nhạt cao cổ, cùng với quần dài màu đen, đẹp trai khí chất ngời ngời khiến trái tim của cô ta lại đập thình thịch không ngừng. Đối với Đổng Ý Thành, có thể là vì khác biệt giới tính nên cô ta không sinh ra lòng ghen tị với anh. Lúc này cô ta còn hi vọng hơn ai hết rằng anh chính là máu mủ của nhà họ Đường. Mối quan hệ giữa cô ta và anh coi như cũng có chút quen biết, mà không phải cái dạng quay người đã thành xa lạ. “Ngài Đường, mời ngồi.” Đổng Ý Thành không quá am hiểu trong việc xưng hô với người khác, lúc anh đi làm nhiệm vụ và huấn luyện đều rất mạnh mẽ, nhưng anh không am hiểu chuyện tiếp xúc với người khác nên trông anh lúc nào cũng có dáng vẻ lạnh như băng, nhưng rõ ràng là hai người trước mặt này đều không hề để ý đến chuyện đó. “À, ngồi ngồi.” Đường lão ngồi xuống, vì muốn ngăn cho cảm xúc kích động của mình không dâng trào, ông đưa mắt quan sát bốn phía rồi nói: “Căn phòng này thật không tồi, bên trong sự cổ kính có cả nét thời thượng, không lỗi thời, rất tốt, rất tốt.” Đổng Ý Thành không tiếp lời. “Anh Đổng, lúc trước thật sự cảm ơn hai người, cô Tề có ở nhà không?” Hồng Tinh nhìn Đổng Ý Thành, ái mộ trong mắt sắp tràn cả ra ngoài. Đổng Ý Thành ừ một tiếng, nói: “Con bé đang ăn sáng.” Anh khách sáo hỏi một câu: “Hai vị đã ăn sáng chưa?” “Ăn rồi, ăn rồi ạ, em và ông đã tới nhà hàng nổi tiếng nhất ở thành phố D của chúng ta để ăn rồi.” Ai thèm quan tâm chuyện các người đến chỗ nào ăn chứ? Sắc mặt Đổng Ý Thành không hề thay đổi, anh nhìn về phía Đường lão và đi thẳng vào vấn đề: “Không biết ngài Đường đây tìm tôi là có chuyện gì?” Anh hỏi trực tiếp như vậy khiến Đường lão không biết nên bắt đầu từ đâu. Tề Tiểu Tô ăn sáng ở bên trong, lúc này Chúc Tường Đông đang ngồi ở phía bên phải của cô, Vệ Thường Khuynh ngồi phía bên trái cũng lười so đo với hắn, anh cầm thìa múc một viên thịt ở trong bát của Tề Tiểu Tô rồi đưa vào miệng ăn, khẽ gật đầu: “Tay nghề của anh trai em cũng được đấy.” Người thô kệch như thế cũng có một mặt tinh tế nhỉ. “Trong nồi không có hay sao, giành của em làm gì?” Tề Tiểu Tô lườm anh. Chúc Tường Viêm ho một tiếng: “Tiểu Tô, đúng là trong nồi không còn nữa đâu, anh Đổng chỉ làm có một bát dành riêng cho em thôi đấy.” Không thấy bọn họ đều đang hóa thành fan hâm mộ của thịt viên chay hết đây à? Tề Tiểu Tô vui vẻ, vội bảo vệ bát của mình. “Nếu đã thế, các anh đừng hòng mà cướp được của em.” “Trước kia Đường gia từng xảy ra một chuyện rất lớn.” Chúc Tường Đông vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng và lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người. Ở chỗ này không nghe được tiếng nói chuyện trong phòng khách, mà ở phòng khách cũng không nghe được tiếng ở trong này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]