Chương trước
Chương sau
“Năm xưa có phải bố cháu lớn lên ở Viện phúc lợi Hồng Tâm không?” Ông lão phú quý đó rất kích động, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi cô ta.
Viện phúc lợi Hồng Tâm, đúng vậy.
Những đứa trẻ đến từ Viện phúc lợi Hồng Tâm, nếu ban đầu không rõ cha mẹ, không rõ họ tên, tất cả đều do người trong viện đặt tên, họ là Hồng.
Thế nên cô ta cũng là họ Hồng, còn bố cô ta vì để kỷ niệm Hồng Tâm, nên đã đặt cho cô ta một cái tên đồng âm, gọi là Tinh, Hồng Tinh, Hồng Tâm.
Viện phúc lợi Hồng Tâm sớm đã không còn tồn tại nữa rồi.
Hồng Tinh sững người gật gật đầu.
“Năm xưa con trai chúng ta bị thất lạc, chúng ta đã tìm kiếm rất lâu, mới tra được nó bị đưa đến Viện phúc lợi Hồng Tâm.” Hai người đó chính là ông bà Đường. Thời gian qua ông Đường vẫn không ngừng tìm kiếm tin tức về con trai mình, cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, đã để ông ấy tra ra!
Mấy năm nay, ông và vợ mình tốn hao rất nhiều nhân lực, vật lực, tinh lực, tài lực, quyết không từ bỏ, cuối cùng cũng đã tìm thấy.
Con trai của họ năm xưa được đưa đến Viện phúc lợi Hồng Tâm.
“Viện phúc lợi Hồng Tâm tuy mười năm trước đã không còn tồn tại nữa, bị cải tạo thành viện dưỡng lão, nhưng chúng ta qua nhiều lần tìm kiếm đã tìm gặp được viện trưởng của viện phúc lợi năm xưa, ở chỗ viện trưởng vẫn còn một số tư liệu, những đứa trẻ năm xưa giờ cũng đã khôn lớn, có một số tìm được người nhà, có một số được nhận nuôi, sau khi chúng ta sắp xếp điều tra đối chiếu, phù hợp thời gian vào ở, tuổi tác, còn cả chiều cao đặc trưng vân vân, tìm thấy ba đứa trẻ phù hợp.” Ông Đường giải thích nói.
Lúc này, họ đã ngồi trong một quán trà kiểu Hồng Kông ở gần đó.
Vì chưa tin tưởng hai người này, Hồng Tinh cũng không mời họ vào nhà ngồi, hơn nữa, căn phòng mà cô ta thuê thật sự rất nhỏ, chỉ là một phòng đơn, bình thường một người đã chẳng còn bao nhiêu không gian trống rồi, nhét thêm hai người nữa vào thật sự quá chật chội.
Xung quanh đây đều là người làm công ở tầng lớp thấp sinh sống, thế nên cửa hàng thức ăn nhanh, quán trà sữa tương đối nhiều, không có quán ăn cao cấp nào cả. Cửa hàng trà Hồng Kông này đã được xem là tốt nhất rồi, bình thường bản thân cô ta cũng không nỡ vào đây ăn uống.
Tuy lúc bước vào hai ông bà này cũng không ghét bỏ gì, nhưng vừa mở miệng đã gọi chim uyên ương và bánh mì nướng kiểu Pháp, còn gọi cho cô một ly trà sữa trân châu và sandwich, còn nói, ăn lót dạ trước đã, đợi lát nữa sẽ đưa cô ta đi ăn cơm.
Hồng Tinh cảm thấy thật sự quá xa xỉ quá rồi.
Đương nhiên, trước đây lúc bố cô ta còn sống không phải cô ta chưa từng được sống những ngày tháng hạnh phúc.
Nghe thấy ông Đường nói thế, Hồng Tinh hơi lúng túng, nói: “Nhưng vẫn có ba người phù hợp mà, sao ông bà lại cảm thấy bố cháu chính là con trai của ông bà?”
Nói đến chuyện này, cô ta thật sự rất đồng tình với hai ông bà, con trai từ nhỏ đã đi lạc, việc này đối với họ mà nói là đả kích đau đớn đến nhường nào, họ có thể kiên trì nhiều năm như vậy luôn tìm kiếm tung tích của con trai, thật khiến người khác vừa khâm phục, vừa đau lòng. Cô ta cũng mong bố của mình thật sự là con trai của họ, nhưng...
Hồng Tinh nhớ lại trước đây cô ta từng hỏi bố mình: “Bố, sao bố lại đến cô nhi viện vậy?”
“Ông nội và bà nội của bố sớm đã lâm bệnh qua đời, trong nhà cũng không có thân thích nào khác, từ nhỏ bố đã ra ngoài đường nhặt ve chai... Năm đó cũng không biết vì sao lại đi đến Viện phúc lợi Hồng Tâm, ngồi ở trước cửa suýt chút nữa thì đã chết cóng, lúc tỉnh lại đã ở trong viện phúc lợi rồi.”
Năm xưa, bố cô ta đã nói với cô ta như vậy.
Ông Đường và bà Đường nhìn nhau một cái, nói: “Ba đứa trẻ đó, đương nhiên chúng ta cũng đã điều tra qua. Trong đó có một đứa trẻ cũng đã trưởng thành kết hôn sinh con, chúng ta từng đến tìm cậu ấy, nhưng nhìn tướng mạo đó thì không thể nào là con trai của chúng ta được.”
Anh chàng đó có một đôi tai rất to, con trai cậu ta cũng vậy, gen mạnh như thế, gia đình hai bên của họ đều không có. Thế nên, gần như đến việc kiểm tra DNA cũng không cần.
“Còn có một cậu bé, sau đó đã lén chạy khỏi viện phúc lợi, mãi vẫn không tìm được cậu ấy.”
Hồng Tinh nói: “Vậy có khi nào chính là cậu bé bỏ chạy ra ngoài đó không?”
“Không thể nào.” Bà Đường rất chắc chắn nói: “Năm xưa bà quá yêu chiều con trai, chuyện gì cũng giúp nó sắp xếp ổn thỏa, kết quả hình thành tính cách nhát gan sợ chuyện sợ người, đặc biệt còn rất sợ tối. Viện trưởng nói, cậu bé đó bỏ trốn vào nửa đêm, thế nên bà dám khẳng định, đó không phải con trai của bà, con trai bà dù thế nào cũng không thể lén bỏ chạy ra ngoài vào nửa đêm được.”
Nói xong, bà lại lau nước mắt.
Ông Đường vỗ vỗ vào lưng bà, thở dài, lại quay sang nhìn Hồng Tinh: “Cứ thế điều tra tiếp, chỉ còn lại bố cháu thôi! Ông nghe nói, lúc cậu ấy còn nhỏ đúng là vô cùng nhát gan sợ nói chuyện, lớn lên rồi cũng không có chủ kiến gì, việc này tình cờ lại rất phù hợp với tính cách của con trai ông!”
“Ông ấy… Quả thật khá hiền lành...” Hồng Tinh nói. Tính cách của bố cô ta quả thật rất hiền lành sợ chuyện, sau đó gặp được mẹ cô ta, mẹ cô ta là một người phụ nữ rất đanh đá, nhưng cũng rất tài giỏi, cũng không biết vì sao lại để ý đến bố cô ta, sau khi hai người kết hôn, gia sản gần như đều là do mẹ cô ta liều mình đổi lại, nhưng cũng may bố cô ta vẫn luôn chu đáo chăm sóc mẹ cô ta. Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu, mẹ cô ta bị bệnh, qua đời.
Chẳng lâu sau, mẹ kế của cô ta để ý tới bố cô ta, chủ động tiếp cận ông ấy, còn đối xử với cô ta rất tốt. Lúc đó cô ta cũng bị che mắt, không phản đối việc bố cô ta lấy người phụ nữ đó.
Kết hôn chẳng bao lâu sau, bộ mặt thật của mẹ kế cô ta liền lộ ra, trước mặt người khác thì đối xử tốt với cô ta, sau lưng thì lại dùng đủ mọi mỉa mai châm biếm, đủ loại đả kích lạnh nhạt, còn nói có cô ta ở trong nhà khiến họ không tiện có con.
Hồng Tinh không thể nhịn nổi nữa mới xin bố mình chút tiền, tự mình tìm căn phòng này rồi dọn ra ngoài. Bố cô ta lúc đó cũng chỉ dám mấp máy môi, không dám nói nhiều.
Sau khi ông mất, gia sản tất cả đều bị người phụ nữ đó chiếm hết, Hồng Tinh cũng bị cắt sạch tiền sinh hoạt phí.
“Đúng vậy, thế nên khi chúng ta điều tra đến tình trạng của bố cháu, liền cảm thấy rất có thể cậu ấy chính là cậu con trai mệnh khổ của chúng ta.” Bà Đường thút thít nói: “Chỉ là chúng ta điều tra quá muộn, nếu đến sớm hơn một tháng, chúng ta đã có thể đưa nó ra nước ngoài chữa trị, không chừng nó sẽ không phải chết....”
Đưa ra nước ngoài trị bệnh...
Miệng Hồng Tinh mấp máy, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Ông Đường nhìn cô ta, lại nói: “Còn một điểm nữa, ngoại hình cháu quả thật cũng có nét giống với bà nội cháu hồi còn trẻ, nhất là đôi mắt to, cái miệng nhỏ này.”
“Phải phải phải, vừa nhìn liền thấy rất thân thiết.” Bà Đường lấy một bức ảnh từ trong túi xách ra, đưa đến trước mặt Hồng Tinh: “Cháu xem đi, đây là ảnh của bà hồi còn trẻ, đây là ảnh của bố cháu lúc nhỏ. Cháu nhìn xem, có giống không?”
Hồng Tinh nhìn chăm chú.
Giống?
Các cô gái có đôi mắt to cái miệng nhỏ hình như cũng không ít, trông cũng chỉ hơi có nét tương đồng thôi.
Bố cô ta lúc nhỏ vốn không có ảnh, hồi còn nhỏ ở viện phúc lợi, nghe nói có chụp một hai tấm, nhưng cũng làm mất từ lâu rồi, sao cô ta có thể nhận ra được.
Nhưng, cô ta vẫn chưa nói gì, bà Đường đã nắm chặt lấy tay cô ta, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô ta: “Cháu chính là cháu gái của chúng ta! Chúng ta đã điều tra rồi, bây giờ cháu sống không tốt chút nào, nhưng không sao, sau này có ông bà nội rồi, cháu cùng chúng ta về nhà, cháu chính là tiểu công chúa của Đường gia chúng ta! Sau này chúng ta sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp cháu hết.”
Hồng Tinh cúi đầu nhìn bàn tay của hai người.
Bà Đường bảo dưỡng rất tốt, bàn tay nắm lấy tay cô ta, cảm giác rất ấm áp.
Cô ta yếu ớt hỏi một câu: “Ông bà thật sự là ông bà nội của cháu sao?”
“Thật!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.