Đợi họ rời khỏi, Vệ Thường Khuynh lấy điện thoại ra gọi đi.
Còn Tề Tiểu Tô thì cố gắng kéo dài thời gian.
Vết thương trên đùi cô tự mình xử lý, bằng không Vệ Thường Khuynh nhìn thấy người đàn ông khác giúp cô xử lý vết thương ở đùi chắc sẽ lại nổi cơn ghen mất. Còn vết thương trên cánh tay thì không thể để các sư phụ trong chùa nhìn thấy được, dù sao cũng là trúng đạn.
Chân của Hồng Tinh bị trật khớp, nhưng vừa khéo các sư phụ trong chùa có rượu thuốc gia truyền, nghe nói là do lão sư phụ đích thân ngâm, cực kỳ công hiệu, khóe môi của cô ta mấp máy, vốn muốn nhờ Đổng Ý Thành giúp cô ta nắn lại, nhưng Đổng Ý Thành đã đi rửa tay, bước về phía Tề Tiểu Tô.
“Vết thương trên tay để anh băng bó.”
Đổng Ý Thành nắm lấy cánh tay cô.
Tề Tiểu Tô len lén thè lưỡi. Anh cô mãi từ lúc nãy cho đến bây giờ vẫn xụ mặt, đen như Bao Công vậy, từ đầu đến cuối không có lấy một nụ cười, cảm giác cũng đáng sợ thật.
Cô không dám nhúc nhích.
Đổng Ý Thành tuy xụ mặt như Bao Công, như động tác tay vẫn rất dịu dàng, bỏ phần bông băng dính máu ra, vừa nhìn thấy vết đạn mơ hồ giữa máu thịt, hơi thở của anh càng lạnh hơn.
“Không đau?” Ngữ khí của anh có chút miễn cưỡng.
“Đau.”
Tề Tiểu Tô thành thật đáp.
Sao có thể không đau được chứ? Trúng đạn mà.
“Vệ Thường Khuynh không thích hợp với em.” Đổng Ý Thành đột nhiên nói một câu, ngữ khí rất nghiêm túc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ke-hoach-theo-duoi-vo-yeu/414746/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.